Logo
Trang chủ

Chương 28

Đọc to

Chiều, thói quen bình thường, nằm gục mặt bàn khi vừa đến lớp. Trời Hà Nội được một hôm bớt lạnh, thì hôm nay lại muốn biến cả thế gian trong bầu không khí đóng băng lại, cái giá buốt đầy khó chịu.

Mới thu người vào trong cái khăn len, chợp mắt được chút thời gian, thì có đứa vỗ vai tôi.

- Ê, kiểm tra một tiết công dân, ôn gì chưa mày? - Là thằng Nam.
- À, tất nhiên, là chưa rồi... Ơ, mà hôm nay kiểm tra á? - Tôi đang phởn thì ú ớ luôn, cũng tại vì hôm qua học qua loa quá.
- Thôi, xong rồi! - Nó ôm mặt vờ khóc kiểu rầu rĩ. Mặt tôi thì cũng chẳng tốt hơn, vội vã lấy sách công dân ra nhẩm, mong là kịp. - Tiết mấy kiểm tra?
- Ngay tiết này! - Thằng Nam mang lại một lời sấm truyền, truyền ngang qua cả cơ thể tôi, làm tôi bất động.
- Đờ, còn 6 phút.
- Ừ ừ...

Thế là hai thằng nhìn nhau, cười cười như điên dại, rồi trong đầu nghĩ ra thứ gì, mọi người đều hiểu cả.

- Tao sách, mày vở? - Thằng Nam nói.
- Ok, phối hợp cho tốt đấy! - Tôi nói.

Lát sau, cô công dân vào lớp, nở một cười không thể tươi hơn.

Và, nhanh chóng yêu cầu cả lớp mang hết cặp sách lên trên bậc giảng, Tôi và thằng Nam nghe vậy liền rút sách và vở công dân để ở dưới ghế, rồi ngồi lên. Mang cặp lên bậc giảng như chưa hề tha thiết với nó. :smile:

Cô phát đề, và bắt đầu tiết kiểm tra đầy căng thẳng...

Vài phút đầu, thám thính tình hình xung quanh, khẳng định hơn nửa lớp đang trong tình trạng nhấp nhổm như tôi và thằng Nam, một số đứa đang mở tài liệu và chép quá nhanh, quá nguy hiểm, một số đứa thì ngập ngừng nhìn cô, rồi cúi xuống lật lật quyển vở dưới ngăn bàn... cơ mà đúng lúc cô đi xuống...

- Cộp, loạt xoạch... - Vở rơi, chủ nhân đơ mặt nhìn điệu cười của cô giáo, sau đó nhặt cuốn vở dưới sàn lớp học, đưa lại vào tay cô. Cả lớp bất động nhìn thằng Huân sau thất bại thảm hại vừa rồi, kiểu này lát nữa lại cantin chia buồn với nó thôi.
- Các em làm bài tiếp đi, lần đầu và duy nhất, tôi mà thấy ai sử dụng tài liệu là tôi để con 0 vào bài kiểm tra này, lúc đấy thì đừng có xin. - Nói xong câu đó, cô công dân chạy ra ngoài hành lang nghe điện thoại, ai đó gọi.

Tôi quay sang nhìn thằng Nam, khẽ gật đầu. Cả lớp im lặng đến sợ.

- Nhìn đề bài rồi lật vở ra, ví dụ trong sách rồi, lát tao mở cho. - Thằng Nam cười, chỉ chỉ vào cuốn vở dưới đùi tôi.
- Đang, đừng dục. - Tôi vuốt mồ hôi, ơn trời cũng tìm thấy.

Im lặng chép bài, cả hai đứa thi thoảng lại nhìn ra phía ngoài hành lang để ý đến cô đang làm gì, rồi lại tiếp tục...

Nhưng mà, cứ mỗi khi cô biết vào lớp là...

- Xoạt xoạt... - Tiếng gấp vở vang lên trong mọi ngóc ngách của lớp học, làm cô phì cười, nhưng chẳng có bằng chứng nào để bắt, cứ ung dung trên bàn giáo viên quan sát.

Xong phần lý thuyết, giờ là phần ví dụ, đến thằng phần của thằng Nam. Nó để sách lên đùi, rồi quay sang chỗ tôi, nói:

- Mày ơi, đùi tao nó rung mày ạ, sợ rơi.
- Mẹ ơi, đùa à? nhanh lên. - Tôi vỗ đầu.
- Nhưng mà cứ rung rung, tao không xem được. - Nhìn mặt nó thảm kinh khủng, trước giờ thi cử toàn tôi gánh nó phần này, hôm nay cũng vậy.
- Đưa đây tao xem cho. - Tôi cướp quyển sách từ đùi thằng Nam và lật lật, tìm câu trả lời của cho tất cả. Cũng chả để ý cô.
- Để ý cô dùm tao. - Khẽ nhắc thằng Nam.
- Yên tâm.

Thế là... Còn 1, 2 dòng cuối cùng thì nó kêu loạn lên.

- Cô cô, cô xuống...

Tôi vội vàng gấp sách, rồi ngồi lên luôn, mong rằng cô không phát hiện ra sự có mặt của thứ tội đồ kia.

Cô công dân đi thẳng ra chỗ tôi ngồi, từng bước một, rồi dừng lại ngay cạnh, ngó vào ngăn bàn, không thấy gì, rồi mỉm cười. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cơ mà cô cứ đứng ở yên đấy, chả đi đâu, làm tôi buông xuôi bài làm, cũng chỉ còn 1, 2 dòng nữa thôi mà, chả đáng bao nhiêu điểm.

Trống đánh, tan tiết công dân, cô thu luôn bài tôi và Nam đầu tiên, rồi đến những đứa khác trong lớp, tôi và Nam nhìn nhau vờ khóc thảm hại, ngày gì mà đen vậy chứ!

Đề xuất Voz: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện