Logo
Trang chủ

Chương 29

Đọc to

Hết tiết 4, thấy chúng bạn định rủ tôi ra can tin, phải từ chối vì vướng cái hẹn với Cô nàng kia. Chúng nó nhăn mặt cười đa nghi, tôi xua tay.

Chỗ tôi ở ngay sát cửa sổ, nhìn ra phía sau trường, nên cứ đứng đó, chờ khi thấy cô nàng ở đó, mới đi ra, chứ cũng ngại phải đứng chờ một mình ngoài tròi lạnh. Cũng 2 năm rồi, tôi không nghĩ mình sẽ nhớ mặt một đứa con gái chẳng mấy đặc biệt chỉ gặp duy nhất một lần, lên cứ phân vân, khi mà, phía sau trường có biết bao đứa con gái ở đó, chả biết thế nào nữa.

Một vài phút thì thấy cô nàng hôm nọ, gọi tôi ra ngoài, cô nàng mà tôi nghĩ đã nhận nhầm tôi với ai đó. Hôm nay đứng một mình, rồi nhìn xung quanh, thi thoảng nhìn vô lớp tôi, kiểu tìm kiếm. Tôi bất đầu thấy có điểm gì đó trùng lặp, cứ thử mang cuốn nhật ký, tiến gần cô nàng xem sao.

Rời lớp với cuốn sổ đen trên tay, ra sau sân trường, đưa mắt nhìn về phía cô nàng đang đứng đợi mình, cũng không chắc chắn, nhưng vẫn kiên định bước tới. Cô nàng thấy tôi, nở nụ cười.

- Chào? Cậu lâu vậy! - Xoa xoa hai tay vào nhau, rồi hà hơi ấm vào nó, tự nhiên tôi thấy tội tội cho đứa con gái trước mặt mình.
- Cậu tên Quỳnh? - Tôi hỏi.
- Thế là cậu đã đọc rồi, chậc. - Quỳnh nheo mắt, nhìn thẳng vào mắt tôi hồi lâu, tôi cũng vậy, không chớp mắt nữa, sau đó thì cô nàng bật cười.
- Tò mò thôi, sao cậu biết tớ còn giữ mà muốn lấy lại? - Tôi hỏi, nãy giờ vẫn bộ mặt cool boy, chả cười lấy một lần, cô nàng thì nói liên thiên và cười rõ là nhiều.
- Thì, cảm thấy vậy. Hôm gì tan học, tự nhiên gặp lại cậu, tại tự nhiên có đứa ngã ra đường vài vòng mà vẫn bình an vô sự.
- Thôi nào, đừng nhắc đến ký ức đau lòng của tôi. - Tôi vờ rầu rĩ.
- Ừm, đưa tớ Nhật ký nào. - Cô nàng đưa tay ra phía trước.
- Thế công tớ giữ đồ suốt 2 năm qua là sao? - Tôi vờ nham hiểm.
- Thế cậu xô ngã tớ trong nhà sách hồi đấy cậu tính đền bù ra sao? - Cô nàng nhắc lại, sao mà nhớ dai vậy cơ chứ.
- Thì... ! Cơ mà biết tớ tìm để trả sách, mà sao không ra mặt, còn chụp ảnh làm gì chứ, giờ mới lấy lại.
- Tớ nghĩ sẽ còn cơ hội gặp nên ... ! - Tự nhiên cúi đầu, mắt đượm buồn.
- Đây, của cậu, tớ vào lớp đây! - Tôi đưa trả cô nàng, rồi đi thật nhanh về lớp, có tiếng ú ớ gì đó phía sau, chẳng đủ dũng cảm để quay lại...

Mong rằng, Quỳnh sẽ chẳng để ý tới mấy hình vẽ nông nổi của tôi trong đó!

Chiều tan học về nhà, thì nhận được tin nhắn từ Quỳnh,

- SunShine, Gọi cậu như vậy nhé. Vẽ cái gì trong nhật ký của tớ vậy? Đồ điên này. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

Tôi xoa ngực, thở đều đều, thật may mắn vì đã không ở lại thêm vài giây, nếu không mình đã bị con bé xé xác mất rồi. Tôi còn chẳng đủ can đảm để trả lời nữa... tắt luôn máy đến hết ngày hôm đó!

Đề xuất Tiên Hiệp: Trục Đạo Trường Thanh
BÌNH LUẬN