Tạm biệt Lam, tôi trở lại lớp mình. Bọn bạn thắc mắc vì sao tôi đi đổ rác lâu như vậy, chỉ phì cười, chẳng trả lời ai cả, tìm cái mặt bàn thân yêu mà ngủ một giấc nhỏ.
Lớp học đằng sau cái vẻ ồn ào, khi vào tiết lại trở nên ảm đạm kỳ lạ. Là cái đứa thích sự yên tĩnh, nên cái ảm đạm ấy là hoàn toàn phù hợp. Cô giáo vào lớp, chỉ kịp đứng dậy chào cô, xong lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp, thằng Nam thấy tôi như vậy chỉ nhìn chằm chằm, không nói gì.
Trời Hà Nội lạnh thật, gió ngoài cửa sổ đưa vào chút gì đó mơ màng, mùi hoa sữa vốn tàn, giờ chẳng còn đậm nữa...
- Hương nghỉ rồi học rồi mày biết chưa? - Thằng Nam cố sốc cổ áo tôi dậy, vẻ mặt ủ rũ của tôi, là cái bộ mặt vô hồn nhìn nó.
- Tao biết rồi!
- Tao tưởng chúng mày yêu nhau, sao tự nhiên nó nghỉ? - Nam hùng hổ với tôi, bởi cô nàng cũng là người mà nó thích. Nhưng mà, thật xấu hổ khi nói ra cái lý do khiến Hương phải nghỉ học ở nhà.
- Chỉ là yêu thôi, có gì quá to tát đâu! Hờ. - Tôi cười nhếch mép, bỏ tay thằng Nam ra khỏi cổ áo mình. Bỏ khỏi cái lớp học ảm đạm và chán nản!
Tự nhiên lại đủ can đảm trốn học cả một buổi trời, đạp xe ra cầu XXX chơi, cũng là để chút bỏ mọi phiền muội trong đầu.
Bật khóc, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, với cái xác được thời gian vun vén suốt 16 năm, và cô ấy, cũng là một cái xác 16 năm như tôi, vậy mà chẳng phải một đứa trẻ nữa.
Hà Nội, cái lạnh buốt năm lớp 10 trong tâm trí tôi còn nhớ mãi, cái mối tình đầu mới kéo dài 3 tháng trời, lặng lẽ chấm dứt, có thể là mãi mãi tôi chẳng thể gặp được cô ấy!
Có ghê tởm, có mất niềm tin, nhưng đổi lại, tôi chẳng biết đứa con gái 16 tuổi như cô ấy có trở thành một bà mẹ tốt, một cô vợ hoàn hảo, còn quá nhỏ mà.
Chỉ vài tuần trước, mọi thứ vẫn bình thường.
- Chút tan học đi ăn nhé Hương? - Tôi đi ra bàn cô nàng và ngồi xuống, đang cúi đầu viết viết gì đó rồi ngẩng đầu nhìn tôi cười.
- Ừm, lạnh quá nhỉ K.
- Lạnh gì đâu, tớ ngồi cạnh rồi mà! Hà hà. - Tôi cười, thời khắc ấy vẫn còn sến súa mơ mộng nhiều lắm.
- Tớ đang đan khăn cho cậu đấy!
- Tớ sẽ chờ, chắc là trông nó thảm hại lắm đây! - Vờ suy nghĩ, bị cô nàng véo mạnh vào bắp tay, đau kinh hồn.
- Xấu thì vẫn phải quàng nó trước mặt tớ nhé! - Hương cười!
Trước cái hôm tôi nhận được cái khăn đó, buổi tối. Đạp xe ra nhà sách tìm vài quyển truyện tranh mới phát hành. Cái lạnh lan tỏa khắp nơi, khiến tôi co ro, chỉ quan tâm tiến thẳng về phía trước. Ánh đèn đủ màu, từ nhà bên đường, từ đèn đường, cả xe cộ xen lẫn vào nhau, thứ màu sắc chẳng tự nhiên gì cả, tuy nó lộng lẫy, nhưng đầy bất an, sợ hãi...
Đề xuất Voz: Tóm tắt lịch sử Việt Nam bằng một bài thơ