Logo
Trang chủ

Chương 40

Đọc to

Cantin, phòng ăn, không gian rộng lớn chỉ có mỗi tôi và cô nàng, cái cảm giác như tôi đã bao trọn nơi đây đế đổi lấy cái vẻ yên tĩnh mà tôi hằng yêu thích.

- Tớ đi chọn đồ uống đồ ăn, cậu ra quầy trả tiền đi. - Lam phân chia nhiệm vụ.
- Ờ, ờ, cậu giỏi đấy! - Tôi khẽ cười.
- Cậu mời mà. ^^

Lát sau, hai cốc sữa đậu lành nóng hổi, cùng hai cái bánh mỳ xúc xích thách thức khứu giác đặt ngay trước mặt tôi. Tôi cũng nhanh chóng ra trả tiền rồi quay lại bàn ăn, hai chị bán hàng ở cantin nhìn tôi bằng con mắt dò xét.

- Mỗi đứa một cái à? - Tôi lên tiếng, định lấy bánh mỳ lên ăn thì.
- Hứ, ai nói, là của tớ tất, cậu chỉ nhìn thôi! - Lam lè lưỡi.

Bị dị ứng với kiểu con gái hay lè lưỡi tỏ ra dễ thương, đáng yêu gì đó, nên chẳng có chút vui vẻ bông đùa gì nữa trong câu trả lời của tôi.

- Thế cậu ăn tự nhiên nhé, tớ về lớp.
- Đây, tớ đùa mà, hai đứa chia đôi! hì. - Tự nhiên lại thấy nhỏ đáng yêu thật!
- Mà K này? - Nhỏ gọi tôi?
- Ừm, đang ăn, à, đang nghe đây, nói đi.
- Cậu biết tên tớ chứ? - Lam nghiêm mặt.
- Thì biết mà, nên mới không hỏi! - Tôi cười.
- Ừm, tớ từng gặp cậu ở lễ hội LH. - Lam gợi chuyện.
- Tớ có đi hội đấy chơi, đơn giản vì đấy là hội làng nhà ngoại tớ! - Tôi chẳng tò mò gì nữa, cũng chẳng quan tâm lý do cô nàng để ý đến mình khi ấy.
- Cậu và tớ là hai đứa duy nhất mặc áo khoác đồng phục trường mình, tớ đang tìm kiếm xem có bắt gặp bạn nào đó cùng trường ở lễ hội này không, thì gặp cậu luôn, nhưng chắc cậu không thấy tớ. - Nhỏ cười buồn.

Tự nhiên làm tôi nhớ lại người con gái khiến vài giây cuộc đời tôi chững lại và bất động, cái hình dáng mà tôi đã tìm kiếm suốt mấy ngày hội đông đúc ồn ào, không thể gặp lại, mà giờ lại chính là cô gái ngồi ngay trước mặt tôi.

- Thế là cái duyên ấy cũng hay ha, mấy hôm sau hai đứa cùng đi học muộn, rồi cùng bị phạt lao động. - Tôi tự nhiên với câu chuyện hơn. Lam phì cười rồi, rồi đưa tay khẽ đánh nhẹ vào vai tôi. Cảm giác trùng lặp với quá khứ lại trỗi dậy, lại làm tôi tổn thương và đau lòng kỳ lạ. Nét mặt tôi khẽ thay đổi.

Lam thấy vậy cũng đỏ mặt, khẽ ngại ngùng thật nhẹ, rồi im lặng theo cái đứa ngồi đối diện. Hai cốc đậu nành nóng hổi cũng vơi dần, hai đứa, hai tính cách, vẫn ngồi cạnh nhau y hai đường thẳng song song đồng điệu nhưng không có điểm chung. Chỉ là hai đường thẳng, kéo dài mãi mà không thấy điểm đầu và cuối của nó!

- Sao không rủ cái bạn hay đi chung với cậu, sao lại là tớ? - Tôi lên tiếng phá vỡ cái vẻ yên tĩnh chán ngắt.
- Cậu nghĩ chúng tớ là người yêu à?
- Ai cũng nghĩ vậy mà. - Tôi đáp lại tỉnh bơ.
- Nhưng không phải đâu. ^^ - Lại thấy nụ cười gượng trên môi cô nàng, chút gì đó cảm thấy mình có lỗi khi nhắc đến chuyện đó.
- Tớ không cố tình hỏi mấy câu đó đâu!
- Tớ rất vui vì cậu đã hỏi mà. - Rồi Lam, cái vẻ nhí nhảnh hồn nhiên lại trở về, sự thay đổi từ cô nàng, thật sự quá là thất thường.

Trống, ra chơi, chúng tôi trở về lớp học của mình, tự nhiên thấy thế gian này sao nhỏ quá, có nhiều điều dễ dàng trùng lặp thật đấy, nghĩ lại cái giây phút tôi chôn chân tiếc hùi hụt vì để mất hình bóng cô nàng vào đám đông ồn ào tại lễ hội, mà lại thấy may mắn vì chả phải chạy đi đâu xa nữa để tìm kiếm, cô nàng đó lại là Lam ngay trước mặt tôi.

Cũng lạ hơn, khi mà nghe Lam nói, với người kia không có gì, tôi lại thấy tâm trạng mình chẳng còn muốn xa lánh Lam mỗi khi phải đối diện và chào hỏi nữa!

Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh
BÌNH LUẬN