Logo
Trang chủ

Chương 43

Đọc to

Nỗi đau âm ỉ nhất thế gian vượt qua cả những ngưỡng đo vật lý.
Hơn nữa, không có bất cứ nỗi đau tinh thần nào khác ngoài sự phản bội của người mà bạn tin.

Vuốt lại những đám mây đen vô hình trên khuôn mặt, tôi đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, tiết 4 của ngày hôm đấy, sự ảm đạm của nó thật đáng sợ.

Trống đánh, không thể quên cái hẹn với Quỳnh, liền lấy đôi găng trong cặp dảo bước thật nhanh ra phía sân sau trường.
Tôi sẽ chờ, ít ra là thử một lần có cái cảm giác chờ một ai đó.

Gió lạnh, mọi thứ đều khô khốc, đôi môi tôi cũng cảm nhận được cái đau rát rất nhẹ.
Môi tôi chảy máu và cảm tưởng như đang nứt toác ra, tôi cố nuốt cái vị mặn của máu vào sâu trọng cổ họng, nhưng mà, cái vị tanh của nó, làm tôi không thể chịu nổi.

- Hù.

Quay mặt lại, đôi tay vẫn để trên môi, vẫn cố làm cho máu ngừng chảy.
Cảm giác bị Nẻ thật khó chịu.

Hai đứa nhìn nhau, mở to đôi mắt tròn xoe, tôi không lên tiếng, nhưng thấy nét gì đó lo lắng trên khuôn mặt cô ấy!

- Cậu, bị sao vậy? - Quỳnh cố lấy tay gạt tay tôi ra khỏi miệng mình!
Tôi liền tránh người sang một bên, cố che đi cái vệt máu đáng ghét đó.
- Tớ không sao.
- Cậu bỏ ra nào. Tớ xem.

Thế là tôi liền hạ đôi tay xuống, máu có cảm giác đã thôi chảy rồi.

- Cậu, bị chảy máu này! - Cô nàng ngập ngừng.
- Còn nói nữa, thì chả bị chảy máu thì bị gì. - Tôi làu bàu.
- Tại cậu cứ thích mặc phong phanh thế này mà.
- Kệ tớ. - Tôi nói.
- Ừm, kệ cậu! - Quỳnh chẳng thèm nhìn tôi nữa, tự nhiên lại gây ra cái khoảng im lặng không nên có.
- Đi theo tớ. - Chỉ biết là sau đó, Cô nàng kéo tay tôi đi.
Tôi cũng chẳng phản ứng gì, như một đồ vật di động, chỉ đi theo và không băn khoăn cái nơi mình sẽ đến.

Phòng y tế!
Tôi trững lại, định quay mặt đi, thì thấy cô nàng kéo mạnh mình hơn, rồi lừ mắt, thế là tự nhiên ngoan ngoãn đi vào trong.

Đề xuất Tiên Hiệp: Hệ Thống Rất Trừu Tượng, May Mà Ta Cũng Là
BÌNH LUẬN