Logo
Trang chủ

Chương 47

Đọc to

Sáng, mở mắt nhìn lên trần nhà, rồi định hình lại cảm xúc trong vài giây, ngó sang đồng hồ bên cạnh, 8h sáng.
Là một giờ giấc hợp lý của mùa đông, chứ chẳng phải tôi ngủ dậy muộn.

Xuống dưới nhà uống cốc nước, lại nhìn vào cái đồng hồ điện tử dưới phòng khách, giật mình khi nhận ra vài hôm nữa là 20 tháng 11.
Mọi thứ về ngày nhà giáo mọi năm rất sôi động, vậy mà với tôi của năm nay, chẳng thấy chút không khí nào cả.
Phân vân xem việc định làm tiếp theo là gì thì lại hoảng hồn hơn nữa, khi nhận ra hôm nay là chủ nhật, suýt chút nữa là lại ngồi vào bàn học để học bài cho buổi chiều khi mọi khi.

Kiếm chút gì đó ăn trong tủ lạnh, cho cái bụng căng đã, rồi nghĩ xem ngày hôm nay lên thư giãn và chơi những trò gì, cổng lại vang lên những tiếng gọi ý ới.

- K ơi, nhà có chó không? - Giọng đặc sệt của thằng Huân, hôm nay nó ăn gì mà vào tận nhà mình nhỉ?
Tôi liền chạy hết tốc lực ra mở cổng.

Cả một đoàn quân ở ngoài cổng, đến cả nửa lớp tôi.

- Nhà tao nghèo lắm, không có gì đâu mà chúng mày rủ nhau vào cướp. - Tôi hoảng hồn nhìn chúng bạn đang nhăn nhở cười.
- Đi tập văn nghệ, tập nhà ông mà. - Thằng Chính cười.
- Cái gì thế này? Sao tao không biết giừ nhỉ? - Tôi ngu mặt.
Chúng bạn cản tôi ra, rồi phóng xe như bay vào nhà.

Nói thì mới biết hôm qua do tôi đi khỏi lớp suốt một thời gian dài, cộng với thời gian tôi ở lại lớp thì toàn ngủ, nên chúng nó bảo nhau dồn cái nơi để tập văn nghệ chào mừng ngày 20-11 ở nhà tôi.
Tôi biết thằng đầu têu việc này là thằng Nam mà, nên cứ lừ mắt nó suốt, nó thì cười cười.
Tôi đến là điên mất!

- Sân nhà mày rộng thật đấy, đúng là nơi tập văn nghệ lý tưởng! - Thằng Huân nháy mắt với bọn kia.
- Ờ, thôi nào, có gì uống hay ăn mang hết ra đây đi chứ K. - Thằng Chính cười cười.
- Thôi chúng mày cứ tự nhiên nhé tao nên phòng ngủ đây! - Tôi bình tĩnh lắm mới không nổi điên lên, nhưng mà, vẫn vào nhà lấy gói bánh kem xốp ra cho chúng nó, cùng chai coca trong tủ lạnh.
Xong xuôi thì được thả lên phòng.

Cơ mà mọi thứ của ngày hôm đấy đâu chỉ dừng lại đơn giản như vậy!

Đề xuất Voz: Hồng Trần Vấn Đạo
BÌNH LUẬN