Logo
Trang chủ

Chương 48

Đọc to

Cảm giác cả ngày bị bốn bức tường giam hãm, thật chẳng khác gì tù tội. Cứ nghĩ đến cái cảnh mở cửa phòng, đi xuống nhà, là cái sự ồn ào đáng ghét mà bọn bạn tạo ra, lại muốn tức đến ói máu vì sự bất lực của bản thân.

Đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra cái nơi tự do khao khát, thì cái giọng nói khốn kiếp ấy lại vang lên:

- K ơi, xuống đây ăn kem đi, bọn tớ mới đi mua này! - Thằng Huân gõ cửa.
- Chúng mày làm ơn đi xuống dùm tao, yên vị tập văn nghệ ở dưới nhà đi, còn tầng 2 để tao sống bình yên chút nào. - Tôi nói như thét.
- Nóng thế mày, coi như bọn tao xin lỗi cái vụ này, anh em với nhau, nể mặt tao xuống dưới nhà đi, dù sao chủ nhật cũng chả làm gì, anh em tụ họp chơi cho đỡ chán mà.
- Không, yên nào, tao đang tự kỷ! Miễn làm phiền.
- Thế mày tin bọn tao đạp cửa lôi mày ra không? - Nó là thằng Nam, ai chứ thằng này tôi tin là nó dám đạp cửa thật đấy!
- Ối, anh Nam, em mở cửa ngay, anh đừng manh động! - Chạy thật nhanh ra mở cửa phòng, rồi nhìn mấy cái điệu cười khốn kiếp của chúng nó. Đành xuống dưới nhà xem chúng nó diễn cái trò gì. Thở dài ngao ngán.

Ăn xong chỗ kem mới mua, đứa nào cũng kêu lạnh. Phải rồi, mùa đông mà chúng nó đi lôi mấy thứ đấy về làm gì chứ, lại bọn con gái bày ra.

- Buốt hết răng, tại con lớp trưởng hết, đưa quỹ lớp làm gì để chúng nó mua kem về hại người. - Thằng Chính thẳng thừng nói, mặc dù nó với thằng Huân là hai đứa chịu trách nhiệm đi mua đồ ăn về.
- Ờ, đúng đấy, tại đứa đưa tiền. - Thằng Huân nháy mắt với cả bọn. Tự nhiên được tràng cười đau cả bụng.
- Mấy ông được đấy, lần sau đừng bảo tôi đưa tiền mua gì nữa. - Lớp trưởng tức tối.
- Ớ, tớ chưa ăn kem, lần sau cứ tớ đưa tiền cho tớ, thế nhé! - Tôi ngồi trên bục đá, nói xen vào, cả lũ trố mắt nhìn tôi. Phải rồi, trước giờ tôi nổi tiếng ít nói mà.
- Chuẩn chuẩn rồi, cứ giao cho thằng K. - Thằng Huân vỗ vai tôi, cười cười, còn nhỏ lớp trưởng quay mặt, chả buồn nói gì luôn.
- Thôi nào, tập thôi, nãy giờ toàn ăn với uống. - Thằng Dũng bí thư xen vào, kéo từng đứa một đứng vào hàng tập duyệt. Tôi ngồi xem chúng nó diễn mà miệng không thể thôi cười được. Mặt mấy đứa con trai bị ép buộc hết sức.

Cả mấy đứa cùng đứng hát có một bài, chẳng phụ họa, chẳng có gì khác lạ ngoài cảnh thỉnh thoảng nhún vài cái. Chẳng hiểu chúng nó tính làm mất mặt cái lớp 11A5 bằng cái tiết mục nhí nhố này à?

- Ê thế chỉ thế này thôi mà cũng cần tập sao? - Tôi ngồi xem mà vẫn cố gắng chen vào.
- Mày giỏi vào đây mà chỉ đạo. - Thằng Dũng cáu loạn lên.
- Thế mày bước ra đây ngồi, tao chỉ đạo cho. - Tôi tự nhiên mạnh mồm. Nó cũng đi ra thật, nhường chỗ cho tôi.

Tôi thản nhiên đứng trước mặt mấy đứa tập văn nghệ, chúng nó thì trố mắt nhìn tôi, trong đầu còn phân vân hàng loạt câu hỏi, liệu tôi đang nghĩ cái gì cơ chứ? Tôi thì muốn phì cười vì điệu bộ chúng nó, nhưng đành kiềm chế, chứ nếu cười thật, tuy đang ở nhà tôi, nhưng tỷ lệ tàn phế của tôi là rất cao.

- Em xin anh K, xin anh đừng hành bọn em. - Thằng Huân thấy thế liền chấp tay nói với tôi. Thằng Dũng thì quay mặt làm ngơ, muốn thể hiện như, mày thích làm gì thì làm.

Tôi vờ để tay trên cằm suy nghĩ, rồi gật đầu lia lịa, xong vỗ tay một cái ra vẻ rất đắc ý, vẻ mặt lộ rõ sự quyết tâm, chúng nó cứ theo từng động tác của tôi mà thấp thỏm, ồ một cái rõ nhỏ, xong lại lóng ngóng quan sát, cuối cùng tôi tuyên bố!

- Tao chịu! - Cười hềnh hệch.

Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Dạ Quân Vương
BÌNH LUẬN