Chiều hôm sau, lết thân đến lớp, tôi ngó xung quanh xem tung tích thằng Nam đâu, thì nhận ra nó chưa tới, đành im lặng, rồi gục mặt xuống bàn ngủ một giấc. Một lát thì trống vào lớp, lại vươn vai, thức dậy làm một cậu học trò ngoan ngoãn.
Thằng Nam ngồi cạnh, nhìn tôi đầy ái ngại, tôi cũng chẳng có ý định làm gì nó, chỉ doạ thôi, ấy vậy mà nó đã sợ sệt thế này rồi, thật khổ sở cho nó quá.
- Phạm K lên kiểm tra bài cũ. - Đang loay hoay với vài dòng suy nghĩ vu vơ thì bị thầy địa lý gọi lên bảng chơi. Đành tức tối lên bảng trả lời theo ý thầy.
- Châu phi có điều kiện gì để bảo vệ và khai thác tài nguyên thiên nhiên. - Thầy Địa nêu câu hỏi thật rõ ràng.
- ..... ! - Tôi chưa học bài cũ, thế nên giờ đang côn chân tại chỗ, nhìn bao ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào mình. Liệu có phép màu gì đó xuất hiện giúp tôi vượt qua thử thách này...
- Em trả lời đi?
- Dạ... thưa thầy, em.... - Tôi đang tính thành thật trả lời rằng, mình chưa có học bài, thì nhận ra con Huệ bàn đầu đang vở rộng quyển vở địa chào đón mình... bạn đã có lòng thì mình xin nhận.
- Thưa thầy..... bla bla, vân vân và vân vân... - Tôi trả lời rõ ràng và mạch lạc câu hỏi đưa ra, với nụ cười trên môi, thầy Địa đưa cho tôi quyển vở với con 9 tròn trĩnh.
Kịp giơ tay ra hiệu cảm ơn con Huệ rồi chạy thẳng về chỗ ngồi, đơn giản, ở lớp, tôi là một đứa không hề nổi trội... tôi rất trầm là đằng khác.
Từng tiết học một trôi qua, sự ảm đạm của nó chẳng thay đổi gì cả, ngoài việc mắt tôi cứ lim dim theo từng lời giảng của thầy cô, thói quen ngủ sớm vào mỗi buổi tối, chẳng thể giúp tôi lấy lại cân bằng cho việc thiếu ngủ vào buổi chiều... nên chiều hôm ấy, tôi đã có một giấc ngủ khá là dài... và, cũng bị một hình phạt khá là dài đúng như vậy....
Nhớ, là tiết thứ 4, đang mơ mình du ngoạn, ở trên một đỉnh núi cao vời vợi, đứng giữa vách đá, nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút, thì có ai đó thiệt tình, đẩy mình rơi bộp xuống, đang trong danh giới giữa sự sống và cái chết, chênh vênh trong khoảng không vô định, thì quái lạ, lại tỉnh dậy luôn, là bị đánh thức bởi thứ gì đó va mạnh vào đầu mình...
- Ớ... !
Mở mắt, ngơ ngác nhìn cả lớp, và nhìn cả Cô Văn đang có đôi mắt âu yếm dành riêng, tôi hoảng hồn nhận ra mình đang, sắp phải đối diện điều gì...
- Em tỉnh chưa?
- Em, dạ, tỉnh rồi. - Tôi lí nhí đáp. Nhìn thằng Nam đang bụm miệng cười. Cả lớp cũng có vài đứa lắc đầu với tôi, bằng sự ngao ngán khinh khỉnh.
- Lời giảng của tôi thật có sức mê hoặc phải không?
- Em ngủ từ tiết đầu thưa cô.
- Ra ngoài cửa đứng.
- Dạ.
- Mời anh ra ngoài cửa đứng...
Thế là, thôi, đành ung dung trong tư thế ngẩng cao đầu ra khỏi lớp, cả lớp được một vài phút thư giãn từ cái mặt ngô ngố mới tỉnh ngủ từ tôi.... Thật sự, tôi không quen lắm, khi được ai đó chú ý...
Đứng ngoài cửa lớp, nhìn ngắm các phòng học khác, sự tẻ nhạt và im ắng, khiến tôi cảm thấy khá là mệt mỏi, thi thoảng có vài thầy cô, hay vài đứa học sinh đi đâu đó ngang qua lớp tôi, lại thấy khuôn mặt đáng thương của tôi ngoài cửa lớp. Lại bụm miệng cười với nhau, có đứa còn ngang qua kiểu lạnh lùng, tỉnh bơ, đéo thèm nhìn mặt tôi lấy một lần.
Mãi chẳng hết tiết, cứ ngồi đếm từng người mình vừa thấy, một vài ai khác đi trên sân trường, rồi đếm cả số lần gió thoảng qua, làm tôi lạnh đến co ro cả người. Thật tình, thà cô phạt tôi chạy quanh trường còn đỡ hơn là bắt tôi đứng ở cửa lớp đón gió thế này.
- Chào... ! - Lại nghe thấy cái giọng đó ở đâu.
Tôi ngoái nhìn xung quanh, thì thấy cái con nhỏ ở can tin vừa đi lướt qua mình, lại cốc đầu. Chẳng lẽ tôi lại đạp cho cái, vô duyên không thể tả hết được.
Nhưng mà, tôi lại ngờ nghệch vài giây, tưởng chừng như vừa có thứ gì đó khiến tâm chí tôi đứng im lại, và hơi thở cũng chảng đều như lúc chưa nghe thấy giọng nói ấy...
Lại một lần nữa...
............................
Đề xuất Tiên Hiệp: Sư Huynh A Sư Huynh [Dịch]