Ngày hôm sau, chỗ bên nhà Ngoại tôi mở Hội, và cũng là vào Chủ nhật nên được đi chơi thả ga.
Rủ mấy thằng em họ đi du ngoạn trong biến người, cái ồn ào mà vốn dĩ tôi không thích lắm. Nhưng mà Hội mà, phải đông người chứ, càng đông càng vui mà...
- K, ra kia phi bóng bay đi. - Con em họ tôi kéo tay.
- Không, tao không? - Tôi làm mặt lạnh
- Thế đi không? - Nó véo tay tôi một cái đau điếng. Mẹ con điên.
- Ớ, em đi đây. - Thế là cùng nó với mấy đứa khác ra chỗ phi bóng bay.
Hồi đấy có 7k được 7 lần ném phi tiêu thì phải, cũng không nhớ rõ lắm.
- Anh phi cho em cái chuông gió kia kìa. - Con em chỉ chỉ.
- Mày điên à, chuông gió gọi ma về đấy, cái móc chìa khóa thì tao lấy cho. - Thật là nói vậy thôi, chứ tôi không phi được trúng cả 7 lần đế đoạt chuông gió cho nó, nên bày đặt móc chìa khóa, trúng 4 lần là có mà.
- Không phi trúng được còn bày đặt.
- Được rồi, mày xem anh mày đây. - Tôi cảm thấy lòng tự trọng bị coi thường quá mức.
1 lát sau thì...
- Em phi cận thận chút, anh đứng ở ngoài rồi mà cứ ngắm anh mà phi là sao? - Anh quản lý trò đấy nói tôi, thì tại tôi ném lệch quá mà.
- Tại phi tiêu lệch quá thôi mà anh. Để em phi lại.
- Thôi, anh xin chú, đây móc chìa khóa đây, phần thưởng đấy, mời chú đi cho anh. - Kiểu như anh ấy đuổi khách vậy, thôi mình có lòng tốt nên đành đi vậy.
Con em họ cứ lừ lừ, còn lẩm bẩm "vậy mà khoe anh ném phi tiêu siêu lắm"
Còn tôi cũng lẩm bẩm lại "Tại hôm nay trời có gió quá, anh không chỉnh được"
Chán mấy trò này rồi, tôi chuyển sang nghịch nhà Phao, thế nào lại có cái luật thanh niên không được chơi trò này, đành ở ngoài cổng xem mấy đứa em chơi... nghĩ thầm luôn "Bố mà được vào chơi, bố chọc thủng hết, nhà với chả phao", nhưng mà vẫn phải cười gượng thôi.
Hội bên Ngoại tôi cách khá là xa nơi tôi đang ở với bố mẹ, và cũng cách xa cả ngôi trường tôi đang học, tôi không nghĩ sẽ bắt gặp ai đó, một học sinh trường tôi tại nơi đây. Thế nên, có nhiều thói quen tôi gọi nó là may rủi, tôi đi tìm kiếm học sinh trường tôi trong dòng người ở nơi đây, cái ồn ào của lễ hội. Tìm kiếm một chiếc áo khoác có phù hiệu trường, giống với chiếc áo khoác mà tôi đang vận trên người...
Thoáng chút gì đó bất ngờ, khi tôi thấy một cô nàng với chiếc áo khoác đồng phục với tôi ngang qua, nó thật khiến tôi trở nên thích thú... sự đờ đẫn, quên cả việc mình đang đứng nơi đâu, làm những gì, và vào thời gian nào...
- Này! - Đứa em họ tôi cùng vài đứa nữa, chơi xong nhà phao gọi tôi, làm tôi giật cả mình.
- Ơ, đâu rồi... - Quay lại tìm hình bóng người con gái kia thì đã chẳng thấy đâu nữa, lễ hội thật đông đúc, tôi ghét sự đông đúc như vậy.
- Đâu rồi cái gì, về thôi, mẹ em gọi về ăn cơm rồi... - Con em huých tay..
- Ừ về...
Vậy là, đơn giản như vậy, tôi ghi nhớ bóng dáng ấy, và chờ đợi một lần nào đó sẽ gặp lại, trong vài ngày lễ hội tại nơi đây...
Đó là lần cuối cùng và duy nhất...
Nhưng... là tôi có gặp lại cô gái đó.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thâm Không Bỉ Ngạn