Tưởng như tôi sẽ tức giận, hoặc làm mặt lạnh, vô tình hay tránh mặt đáp lại sự quan tâm của cô nàng, nhưng mà, tôi lại phải bật cười trước cái điệu bộ trẻ con của cô ấy, đành cố gắng uống thử, cô nàng thì bĩu môi nhìn tôi thắc mắc, chờ đợi nữa.
- Ừm, vị lạ thật, nhưng chẳng giống đào gì cả, cậu lừa tớ à? Đắng đắng! - Tôi làm vẻ mặt nghiêm túc nhận xét.
- Này, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Là nước ấm, mật ong và chanh đào pha với nhau đó, không phải quả đào nhé! Đồ đần.
- Cái bình trẻ con này, tôi uống vào, nhờ nó mà đần đấy! - Tôi cười. Cô nàng hậm hực bên cạnh.
Tự nhiên thấy gió lạnh quá, để hai tay sát vào thành bình, ấm thật.
- Cậu biết nhà tớ? - Tôi đặt bình vào má cô nàng, cô nàng giật mình.
- Nhà bác tớ ngay đây mà, tớ sang bác chơi, tớ cũng mới thấy nhà cậu vài hôm trước, khi sang nhà bác. - Không hề nhìn tôi, cứ nhìn về phía mặt hồ trước mặt, miệng cười mỉm, bất giác tôi quan sát một người con gái khác ngoài em lâu như vậy, có lẽ, giờ đây có chăng hình ảnh em lại hiện về và ám ảnh tôi hàng vạn lần đi nữa, cũng chẳng thể làm tôi ghét bỏ được cô gái trước mặt mình, buông thõng suy nghĩ, cũng im lặng, nhìn về phía trước.
Nhớ về cái khoảng thời gian tôi từng ngồi đây một mình, lòng gào thét hàng vạn suy nghĩ về tình cảm, mặc định khi chấm dứt với em, cùng con sóng nhỏ trước hồ, sẽ vĩnh viễn bình lặng như nó, có chăng khi khi bối rối trước ai đó, chỉ là nhất thời, xô đẩy, rồi cũng sẽ bằng lặng, khi cái cách phó mặc cho tất cả. Đáng sợ hơn khi tôi rất muốn mình ghét con gái, rất muốn mình không có quan hệ gì với đứa con gái nào cả, bạn càng không và người yêu càng không thể, vậy mà...!
Tự nhiên quay sang nói với Quỳnh, chút gì đó kìm lòng lại, nhẹ nhàng hơn.
- Trời lạnh rồi, cậu về đi, mai gặp, tớ vào nhà đây! - Cô nàng cũng im lặng, cúi đầu, rồi thoáng cười nhìn tôi. Cái vẫy tay quen thuộc ấy lại một lần nữa xuất hiện.
- Bye bye, tạm biệt cậu!
Rồi tôi quay đầu bước thẳng về nhà, không đành lòng quay mặt lại, cứ thế nặng nề đi tiếp chặng đường mình từng quyết định. Sẽ không có chỗ ràng buộc với ai, hay hi vọng với ai, về ai cả.
Vào nhà, đóng cổng, nhìn ra phía ghế đá bên đường, cái bóng dáng ấy vẫn ngồi trên ghế đá, nhìn xa xăm đâu đó, lại cái làn sóng nhỏ trên mặt hồ, nó thu hút tâm trạng con người ta.
- Về rồi à? Có cái gì ăn nữa không mang ra đây đi! - Mấy đứa con gái nhìn thấy tôi là lao ra đòi hỏi.
- Không, có cơm nguội đấy! - Tôi cười, bọn con trai cũng cười.
- Mà 10 giờ hơn rồi, tan thôi, tao còn về nấu cơm. - Thằng bí thư nói vậy, nên cả lũ cũng kéo nhau về. Đứng nhìn từng đứa một dắt xe ra ngoài cổng, lại muốn để ý xem còn ai đó ngồi ở ghế đá ấy nữa không, nhưng mà, kìm lòng lấy tay che đi, hoặc nhìn ra hướng khác, tôi tránh mặt bản thân mình, và cái cảm giác vừa mới xuất hiện trong đầu mình! Tôi có thể gọi nó là rung động? Chắc là không rồi!
Thở dài, nằm gục xuống giường, vất tay lên trán suy nghĩ, cái làn khói trong hơi thở làm mờ ảo những thứ trước mặt, mùa đông này, đừng có trùng lặp với quá khứ, tôi xin mọi thứ đấy!
Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh