hủ nhật, cái ngày rung động trở lại ấy cũng qua đi, định hình vài thứ làm tôi day dứt trong lòng, nhưng không thể gợi nhắc, viết hoặc nói ra được.
Thứ hai đến, cái thói quen bình thường mọi ngày vẫn lặp lại, không thay đổi gì cả, đến trường khá sớm, ngủ một giấc như loài động vật tránh cái lạnh ngày đông.
Yên vị cái giấc mơ thật nhỏ nhoi ấy, hơi thở thu gọn trong chiếc khăn len ấm áp quanh cổ, thì tôi bị ai đó lôi tóc, kéo dậy, tự nhiên thấy quá đỗi đau nhói.
- Sao nữa? - Lừ mắt nhìn bọn thằng Huân.
- Căn tin! - Nó đáp gọn lỏm.
Tôi vùng vằng nằm gục xuống bàn ngủ tiếp thì lại bị kéo tóc lôi dậy, không thể chịu nổi cái thủ pháp tra tấn của nó, nên đành cùng cả bọn xuống cantin làm vài thứ vô nghĩa, vớ vẩn nữa chứ.
Mơ màng đi sau chúng nó, chúng nó ngồi xuống bàn ăn, tôi cũng ngồi, chẳng để ý xung quanh, cái bộ mặt ngái ngủ nó trở thành cái bộ mặt đặc trưng của tôi rồi. Tự nhiên ngẩng mặt lên, dụi mắt, thì thấy đứa con gái tên Lam ngồi ngay trước mặt mình, còn chúng bạn thì đứng hết dậy, sau đó tản sang bàn ăn khác.
- Ớ, đi đâu vậy! - Gọi với chúng nó, xong quay mặt ngơ ngác nhìn Lam.
- Cậu vừa ngủ dậy à? ^^ - Cô nàng nói, mắt nhìn thẳng vào tôi, tôi thấy bối rối kỳ lạ.
- Tớ nghe nói có ai đó mời ăn nên mới xuống đây đấy! - Tôi lấy tay che miệng, tự nhiên lại ngáp một cái rõ dài. Cô nàng bật cười.
- Cậu được lắm. - Dí dí nắm đấm. Sau đó im lặng, chẳng nói gì nữa.
- ơ....!
Hai đứa chẳng nói chẳng dằng, coi sự ồn ào nơi đây làm cách giao tiếp với nhau, cũng chỉ bằng ánh mắt nhìn trực diện, và rồi quay đi khi nhận ra có điều gì đó chi phối và đảo lộn cảm giác.
Lam rời khỏi ghế, tiến gần tôi, rồi kéo đi. Cái im lặng từ tôi, muốn chần chừ chững lại, nhưng cũng đủ để cô nàng không hành động được theo cái cách của mình muốn, có chút gì đó cầu xin tôi trong ánh mắt ấy, làm tôi cũng buông bỏ cái vẻ cứng nhắc và lạnh nhạt.
Cái ồn ào nơi phòng ăn, nhỏ dần và khuất hẳn, thính giác của tôi không cảm nhận được những âm thanh đó nữa. Sân sau trường, chiếc ghế đá xa phòng học nhất, hai đứa trầm mặc ngồi xuống...
Gió, cái lạnh quện vào cây lá xung quanh, đảo lộn chút yên tĩnh mà nơi đây đang có, chỉ có hai đứa mặc định im lặng, không nhìn nhau, và cũng chẳng biết nên nói gì trong hoàn cảnh ấy. Mở miệng ra, nhưng bị cái gì đó ngăn lại, cố giữ lý trí theo cái lẽ thường thấy mà tôi làm, cái bộ mặt lạnh bằng nhìn xa xăm và ác cảm với đứa con gái cạnh mình.
- K này!
- Hở. - Tôi nhìn sang, Lam cúi đầu, lặng lẽ, hai tay đan chặt vào nhau, dứt dứt gì đó vô hình trong khoảng không nhỏ bé đó.
- Nếu như đòi hỏi một thứ gì đó mình không được phép có, hoặc không có được, thì tớ làm vậy có quá đáng không? - Lam nhìn xa xăm về phía trước, gió vừa thoảng qua, đám lá khô dưới sân quận lên, bay vô định.