Ngày duyệt văn nghệ, trước ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, buổi chiều.
Một ngày sang đông với cái lạnh đặc trưng của Hà Nội, gió buông thả mọi cảm giác nóng bức có thể, thay vào đó là những cái giá buốt nhè nhẹ xà vào làn da mỗi người. Nhà trường cho học sinh nghỉ học chính khóa, dành thời gian tổ chức một vài trò chơi thể thao chào đón ngày nhà giáo, cũng như lựa chọn tiết mục sẽ biểu diễn ngày 20 - 11. Lớp tôi cũng đâu ngoại lệ.
Chiều hôm đấy, tôi đến trường khá muộn, đến cổng trường đã thấy học sinh tập trung xếp hàng kín sân rồi. Cái tiếng ồn ào ở khắp mọi nơi, có tiếng cười, tiếng nói đùa, tiếng nói chuyện nghiêm túc, tiếng Thầy giám thị đang chỉnh loa, cả tiếng nhạc đang ngắt quãng trên sân khấu nhà trường nữa, hàng trăm học sinh, và một bầu không khí thật ngột ngạt, khiến cái tâm hồn nhạy cảm của tôi thật khó chịu.
Gửi xe xong, tìm kiếm vị trí lớp mình, trong cái đông đúc rắc rối trước mặt, phải tinh mắt lắm, tôi mới thấy cái hàng lớp mình để ngồi vào. Hòa luôn vào đám thằng Nam.
- Muộn vậy? Lớp trưởng điểm danh một lúc rồi, mày lên bảo nó ghi tên vào đi. - Thằng Nam nói, tay chỉ lên đầu hàng. Tôi làm theo nó.
- Ừ. - Nói xong leo lên đầu hàng ghé tai lớp trưởng.
- Tớ đây rồi, ghi tớ vào nhé! đi hơi muộn chút. - Tôi cười cười. Vẻ mặt cố gắng tỏ ra rất thiện cảm, dù sao con này nó chả có ưa gì tôi lắm.
- Không, tớ nộp danh sách rồi, chịu khó lao động nhé! - Nó chẳng thèm nhìn tôi. Tôi cười nhạt, trong cái đầu đơn bào của tôi đã đủ hiểu rõ mọi chuyện rồi.
- Ừ. - Mặt tôi lúc đấy, chắc không có gì tệ bạc bằng nữa, cũng chẳng chấp nhặt, chẳng quay ra lừ nó bằng ánh mắt hình viên đạn hay tên lửa gì nữa. Rời khỏi nơi nó ngồi, trở về vòng tay thân thương của lũ con trai, kể khổ.
- Thôi xong rồi, tao bị lao động. - Vờ ôm mặt nhìn chúng nó, cơ mà thái độ chúng nó thì...
- Vậy à. - Thằng Huân làm vẻ mặt chả quan tâm lắm.
- Ừ, vậy là tốt đấy! - Thằng Chính ậm ừ.
- Có một buổi lao động thôi à? - Thằng Kiều quay ra thảng thốt.
- Đờ... ! - Tôi như tan vỡ luôn, chúng bạn làm cái ý nghĩ được an ủi của tôi bị chà đạp một cách không thương tiếc. Tiếc rẻ cái cảm giác an ủi từ chúng bạn, tôi cũng im lặng ngồi vào chiếc ghế đỏ trong hàng, tự nhiên thấy nhạt nhẽo khó tả.
Sân khấu, một vài tiết mục văn nghệ lần lượt thay nhau biểu diễn, có một vài lớp toàn gái lên biểu diễn, ăn mặc khá thoáng trong cái tiết trời lành lạnh hiện thời, làm biết bao đứa con trai trong trường đứng hết dậy, ú hú, ơ ờ, há hốc mồm mà chiêm ngưỡng.
Tôi chán cái cảnh đấy lắm, cũng chẳng quan tâm lắm, vì thú thật, thời điểm đó, tôi rất ghét con gái. Lúc sau thì cả sân trường loạn lên bởi một vài tiết mục nhảy hiện đại, lại mấy em lớp 10 trông rất sexy trên sân khấu, rồi vài bài hát được đệm Guitar của đứa hot girl nào đó khối tôi, chả còn biết hàng lớp nào ra hàng lớp nào nữa. Nhà trường cũng chẳng quản, cứ để học sinh đi lung tung khắp sân trường.
Chúng bạn tôi thì thay nhau đứng lên ghế, lấy vị trí quan sát sân khấu, rồi xuýt xoa đánh giá độ xinh đẹp của mấy đứa con gái đang nhảy nhót gì đó, rằng sẵn sàng cởi áo khoác mang lên nếu mấy đứa con gái đó kêu lạnh, rồi chấm điểm, bình phẩm, rồi quyết tâm tiến tới, tán đổ cái gì đó... Đúng là mấy thằng ảo tưởng.
Tôi bỏ mặc cái âm thanh ồn ã phía trước, nơi chúng bạn, và hàng trăm học sinh khác đang xem nó là thú vui, quay mặt bước thật chậm ra phía sân sau trường, tìm một chiếc ghế đá nào đó, vu vơ ngồi xuống.
Sự vắng lặng nơi đây, cùng cái tâm thức ưa cảm nhận cảm giác của gió, tôi nhắm mắt lại, vươn nhẹ đôi vai mình... sự thư thái được mang đến gần tôi hơn.
Đề xuất Voz: Nửa đêm gấu cầm dao