Logo
Trang chủ

Chương 69

Đọc to

Tôi là một đứa có sức khỏe không tốt lắm, nên dù chỉ một chút thay đổi của thời tiết, cũng khiến tôi đổ bệnh.

Và, cách chữa bệnh của tôi là, cứ ngủ một giấc, khi mở mắt ra, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn...

Tin nhắn chúc ngủ ngon của Quỳnh tôi đã đọc cách đây hơn 2 tiếng, giờ đã hơn 1 giờ sáng... Tôi không tài nào chợp mắt nổi...

Thở dài, cái làn khói òa ra trong hơi thở trước mặt, nó làm tôi tự nhiên muốn hít thở cái sương đêm hiện thời quá mức. Dẫu là trời lạnh, nhưng mà, tôi cũng chẳng thể ốm hơn được nữa rồi.

Xuống giường, với cái áo khoác kế bên, bước thật chậm ra ban công phòng, nhìn ra cái đường phố về đêm vắng lặng đến tẻ nhạt...

Không khí rét buốt, bàn tay tôi chẳng thể chịu nổi cách tra tấn đó, nên cứ nũng nịu đòi được ủ ấm trong túi áo. Miệng tôi vẫn khô như vậy, nhưng mà tôi không khát nước. Nên có khi đôi môi lại nức toác ra vì nẻ, rồi chảy cả máu nữa.

Nhìn lên bầu trời, một màu đen huyền ảo, và huyền ảo hơn nữa, khi có biết bao màu sắc đan chéo nhau trong đêm...

Ánh đèn nhà bên, đều vụt tắt cả rồi, dần thì, ngoài đèn đường, thứ quanh tôi cũng chỉ còn là bóng tối...

Bỗng, bàn tay tôi bị vật gì đó làm rung lên, thứ ánh sáng màu xanh hiu hắt nhỏ bé hắt ra từ túi áo, soi sáng cái khoảng ban công nơi tôi đứng. Có tin nhắn, từ điện thoại...

Số máy lạ làm tôi phải nheo mắt suy nghĩ.

- Chào. ở xa quá tớ không cốc đầu cậu được :smile:)~

Những cái cốc đầu, tôi lẩm bẩm vài giây rồi à một cái, có vẻ như, cô nàng này cũng làm tôi phải có chút gì đó ấn tượng... Không, là ám ảnh mới đúng...

Nhớ về vụ ngã xe, cho đến giờ, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi rồi, cô ấy bước vào cuộc sống của tôi thật mập mờ, không rõ ràng, nhưng làm tôi cứ nghĩ rằng, chỉ cần đi đến một nơi nào đó đông người, hoặc chỉ có riêng tôi, là chắc chắn sẽ thấy hình ảnh của cô ấy xuất hiện...

Một lời chào vội vã và một cái cốc đầu...

Không, đúng hơn là con nhỏ vô duyên, đáng nguyền rủa vì đã làm mất đi một trong 3 cái quần đồng phục quý giá của tôi mới đúng... Mà sao, tự nhiên nó lại bị thứ gì đó xui khiến nhắn tin cho tôi, còn quá khuya nữa? Số ở đâu mà ra vậy? - Một loạt câu nói vọng ra trong tâm thức, tôi cứ nhìn cái tin nhắn mà lẩm bẩm một mình, nãy giờ chưa ấn trả lời lại. Mà... cũng chẳng biết trả lời ra sao.
- Cậu... thức khuya quá nhỉ?
- Ơ... chưa ngủ à. Hôm nay tớ biết cậu thức khuya nên cũng thức cùng. - Cô nàng trả lời, tôi thì nghệt mặt ra.
- Tớ cũng định tìm người gây tai nạn để đòi bồi thường đây, mà sao cậu lẩn nhanh quá vậy?
- Cậu thôi đi, lúc ở trước mặt tớ thì cậu có dám nói gì đâu chứ.
- Tại tớ không thích.
- Đêm hôm nói câu này làm người ta tổn thương quá :'(
- Kệ cậu chứ. Hờ hờ.

Đề xuất Voz: [Sẽ review] Ê!Tao thích mày!...
BÌNH LUẬN