Sáng... Mưa lất phất, gió lạnh từ cửa sổ xà vào căn phòng bé nhỏ của tôi, gió đêm qua làm cánh cửa sổ đã cài then chắc chắn bung ra...
Họng tôi khô lại, người nóng hầm hập...
Quấn chăn, mà mồ hôi túa ra như mưa...
Cố gắng gượng dậy, ngồi thẳng lên vươn vai, tự nhiên phía trước mặt tối xầm lại, tôi đổ mình xuống giường...
Ôm đầu, nó nhói lên, và giọng nói thì lại một lần nữa biến mất...
Mưa ngoài cửa sổ lại lạnh nhạt như vậy?
Gió gào thét ngoài kia... cửa sổ đã được ai đó đóng lại, căn phòng mới sáng sớm đã tối om như vậy vậy, ngước nhìn đồng hồ, đã là hơn 9h tối rồi...
Cứ như vừa ở đâu đó rơi xuống, mới chợt mắt được một lúc thôi mà...
Người mệt mỏi, gượng dậy, bả vai và đôi chân tê rần, như hàng vạn con kiến bò đi bò lại, khó chịu...
Điện thoại lại sáng đèn...
Nhấc máy!
- SunShine ... !
Tôi không lên tiếng được, lại mất tiếng rồi.... Vội tắt máy, chuyển sang tin nhắn.
- Tớ ốm rồi, mất tiếng nữa...! - Gửi xong, thoát ra, hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ Quỳnh, cả tin nhắn nữa...
- Mai tớ mang trà đào sang nhé, tốt cho họng lắm đấy! Đỡ chưa?
- Tớ chắc sắp phải từ giã cái thế gian này rồi...
- Đồ điên... ai bảo cậu đã yếu còn tắm mưa làm gì?
Tôi cười.
- Vậy cậu cũng là đồ điên giống tớ đấy!
Trò chuyện được một vài câu nữa... chúng tôi kết thúc cuộc hỏi thăm đầy lịch sự, chúc ngủ ngon và im lặng, cùng màn đêm theo tiếng tích tắc của đồng hồ kéo dài...
Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được...
Đêm hôm ấy, điện thoại tôi rung lên bởi một số máy lạ...
Đêm hôm ấy...
là những câu Xin chào....!