Tôi bước thật chậm ra ngoài cửa lớp, ngó nghiêng xung quanh, rồi giật mình vì bị Quỳnh hù một cái.
Tôi không thể cười nổi.
- Chúc mừng sinh nhật cậu!
Chìa túi quà ra trước mặt tôi.
Đã từ rất lâu rồi, tôi mới nhận được một món quà từ người khác, vào cái ngày sinh của mình!
Nhẹ nhàng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, mím môi, rồi trầm mặc vài giây suy nghĩ. Cuối cùng thì tôi cũng cố gắng nở ra một nụ cười thật gượng gạo trên gương mặt. Tôi nhận lấy túi quà đó.
- Cảm ơn cậu!
- Ừm, cậu sinh nhật vui vẻ nhé!
- Ừm... !
Nói gì chứ, tôi cứ im lặng như vậy, làm cái người đứng trước mặt tôi phải bối rối lạ thường. Chần chừ một lúc khá lâu, hai tay cô ấy cứ đan chặt vào nhau, làm cái cử chỉ như dứt dứt thứ gì đó. Tôi thấy hết chứ, biết hết chứ, nhưng mà...
- Bye, ừm, tớ về lớp nhé! - Quỳnh nở một nụ cười, nghiêng mình, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên tạm biệt tôi. Cái gật đầu của tôi đáp lại, nụ cười trên miệng sao nhạt nhẽo tới vậy.
Đứng ở cửa lớp, nhìn cái bóng đấy xa dần, rồi khuất hẳn ở dãy hàng lang phía xa, tôi mới dũng cảm, vùi cái tàn nhẫn của mình, yên tâm quay mặt vào lớp.
Đến khi vào lớp mới nhận ra, sự việc vừa rồi đã bị chúng bạn nhìn ra hết cả rồi.
- Sinh nhật à? Sao đéo nói gì hết vậy. - Thằng Chính chạy ra vỗ vai tôi. Đúng lúc này thì thằng Huân cầm cặp từ cửa lớp bước vào, nó ngó cái gì đó, rồi chỉ chỉ, tôi gật đầu với nó. Hai thằng cười khì.
- Hôm nay có phải sinh nhật tao đâu. - Tôi tỉnh bơ khuôn mặt, thằng Nam thấy thế định nói cái gì đó, nhưng đã bị tôi phi thiên lý nhãn, không dám chống cự nữa.
- Thế đây là cái gì, cơ mà chúng mày chia tay rồi mà. - Thằng Kiều nhìn túi quà của tôi mà khó hiểu.
- Ờ, sách thôi, có gì đâu! - Tôi sực nhớ.
- Tiết 4, cantin, mày bao nhé! Không nói nhiều nữa. - Thằng Huân nói câu trắng trợn rồi cầm cặp về chỗ ngồi, chúng bạn cũng thay nhau vỗ vai tôi, cười đê tiện vài cái rồi rời đi.
Méo mặt, tức điên người, buộc phải bình tĩnh. Tôi cất túi quà vào ngăn bàn, rồi nằm gục xuống ngủ.
Hôm đấy là ngày cuối cùng trước khi được nghỉ tết, thế nên thầy cô cứ mặc cho học sinh chơi tự do, tôi thì ngủ ly bì suốt 3 tiết học, đến tiết thứ 4 thì bị cô giáo lôi dậy.
Lờ mờ mở đôi mắt, dụi dụi ngước nhìn lên trên bảng đen, thấy cô sử cùng cả lớp đang chăm chăm nhìn mình, tôi hốt hoảng tột độ.
- Cái gì thế này. - Ngó sang nói nhỏ với thằng Nam.
- Cô gọi mày đấy.
- Ờ... !
Tôi cứ đứng như trời trồng, tỉnh cả ngủ, thắc mắc cái lý do mình bị gọi đứng lên. Một vài khắc thì cô cũng lên tiếng, lớp tôi thì trật tự đến kỳ lạ.
- Chúc mừng sinh nhật em. - Cô sử cười.
- Ớ... ! - Tôi thì chẳng biết có cảm giác ra sao nữa, vốn đã dấu vậy mà.
Cả lớp đồng thanh hát bài Happy Birthday, tự nhiên, ngày sinh nhật hôm đấy, nó đọng lại trong tôi nhiều tiếng cười và hạnh phúc tới vậy.
Tôi đỏ mặt, hay đúng hơn là chúng bạn nói tôi đang đỏ mặt, tự nhiên muốn cảm ơn vì mọi thứ, nhưng mà, chẳng đủ dũng cảm.
- Em không cảm ơn các bạn và cô sao?
- Ờ, chắc là em đang mơ.
- Nam, cô cho phép em cốc thật mạnh vào đầu K cho nó tỉnh ngủ. - Cô sử chỉ tay về phía tôi. Thằng Nam thì cười cái điệu cười nham hiểm, lớp tôi cũng vậy.
- Ớ. Được rồi, em tỉnh rồi mà.
- Hát đi... hát đi.... - Lớp tôi bỗng nhiên đồng thanh nói.
Cô cũng mỉm cười...
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Chúa Tể (Dịch)