SunShine, năm mới vui vẻ nhé!
Tiếng pháo hoa vẫn vang đều bên tai, thứ ánh sáng lấp lánh ấy, làm một khoảng trời mệt nhoài trong rực rỡ.
Tiếng nhà bên cạnh hò reo đón năm mới, tiếng trẻ con nô đùa, cười khúc khích khi nhận được phong bao lì xì đầu tiên, tiếng nói chuyện ồn ào của đám thanh niên đang dảo bộ dưới lòng đường vắng ngắt... Mọi âm thanh, nhỏ vậy mà, kết và nối lại, dần dần phát qua tai tôi như một bài hát thật tuyệt vời.
Sự tươi mới ấy, bị cái người gửi tin kia chặn lại.
- Thôi gọi tớ như vậy đi, năm mới vui vẻ.
- Cậu còn ghét tớ à?
Vài giây chần chừ, tôi quyết định kéo dài cuộc nói chuyện.
- Ừm. Rất là đằng khác.
- Tớ không cố ý làm cậu tổn thương mà.
- Dù là cậu không cố ý thật, nhưng cậu đã từng nghĩ như vậy, điều đó làm tớ tổn thương.
- Năm mới rồi, hết hôm nay thôi, ngày mai chúng ta sẽ không nói đến chuyện này nữa nhé! - Quỳnh trả lời.
Sao thế này? Làm như, sau hôm nay, tôi và cậu sẽ lại thân thiết với nhau như trước vậy?
- Mà thôi, tớ không ghét cậu, mãi mãi không ghét cậu. Nhưng chúng ta không thể làm bạn nữa, mong cậu tránh xa cuộc sống của tớ ra.
Tiếng pháo hoa, lãnh đạm vang bên tai, một vài người nữa nhắn tin chúc mừng năm mới, nhưng, tôi bị tê liệt và khựng lại bởi cô ấy. Có lẽ tôi vẫn đang cố gắng chùn chân và bối rối lại, giống như là, đang làm vai diễn một gã nam chính trong ngôn tình buồn bã, sẵn sàng từ bỏ cái sĩ diện vớ vẩn trong quá khứ, chỉ cần người ta nhìn lại, quay đầu hàng vạn lần thì mình vẫn chờ ở phía sau...
Tôi không chung thủy, tôi ghét điều đấy, nhưng tình yêu của tôi nó còn vượt qua cả cái ngưỡng đấy nữa...
- Tớ muốn cậu là SunShine của tớ, cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều đấy, cậu có biết không? những lúc tớ buồn, chỉ muốn một mình, việc nghĩ đến cậu, hay nghe giọng nói từ cậu, cái đứa luôn dày dặn những triết lý lớn đầu, làm tớ cảm thấy nỗi buồn nó dễ tiêu tan đi hết vậy. Thực sự, tớ không biết nói gì khác là cảm ơn cậu.
- Tớ có vẻ là một đứa tốt bụng. ?
- Cậu... Nghe máy này!
Tôi đọc xong tin nhắn, thì số Quỳnh gọi tới, sự phân vân điên cuồng, nửa muốn nhấc máy, nửa muốn cái không gian tĩnh lặng chẳng vang lên tiếng ai đó thật thân thuộc một lần nào nữa... Sống theo cảm xúc, cái đứa như tôi vẫn mãi là như vậy mà...
-Ừm, tớ nghe. - Giọng Tôi hơi nhẹ xuống... Tiếng thở đều phả vào đầu dây bên kia, tôi im lặng chờ giọng nói ấy... Lâu lắm rồi, suốt một tháng trời, từ cái ngày tôi và cô ấy từ giã.
- Cậu nghe tớ nói nhé! - Giọng nói ấy vang lên, nhẹ nhàng, hơi sợ hãi một thứ gì đó vô hại từ tôi, tôi như bị mềm nhũn ra bởi âm thanh đó, chẳng cứng rắn nổi.
Sao nào? Tôi từng mở lòng để cô ấy bước vào, từ cái ngày cô ấy bước ra khỏi thế giới đó, tôi chưa bao giờ cho phép điều đó xảy ra cả... !
- Tớ nghe đây...
- Ừm, mỗi khi tớ buồn, tớ lại nghe hai từ "I'm Here" từ cậu ấy. Cường là một cơn mưa trong quá khứ của tớ, vậy nên, xa quá khứ đấy, tớ buộc phải mong chờ và cố gắng tin có một điều gì đó thật mới mẻ xảy ra trong ngày mai. Cái tớ cho rằng là phép màu...
- Trẻ con... - Tôi tự nhiên nói hai từ đó, giọng nói bên kia đầu dây rung nhẹ, sao như là, tôi nghe thấy có tiếng nước mắt rơi vào... là cô ấy đang khóc trong kiềm chế... Tôi đã cố không bận tâm vậy mà?
- Tớ nhiều lúc như điên ấy, tớ tìm kiếm những người khác, cố gắng bắt đầu, ngày mai mà tớ vẫn nghĩ. Nhưng, sau đó mọi thứ đều nhạt dần, họ chỉ làm hình bóng Của Cường hiện rõ hơn trong tớ, tớ thấy mình thật đáng kinh tởm, tớ rất rất giả tạo...
- Coi như cậu đang ngồi nói chuyện cạnh tớ, bàn tay cậu là bàn tay của tớ, lấy khăn và lau đi mấy thứ vớ vẩn trên gương mặt đi, không thì, tớ sẽ cúp máy.
- Tớ đâu có khóc đâu mà, tại sao cậu cứ tỏ ra lạnh nhạt với người khác như vậy chứ?
- Tớ tỏ ra ân cần thì mọi thứ sẽ khác à? - Tôi vẫn từ tốn, có lẽ, không kiềm chế được, tôi đã hét lên rồi.
Pháo Hoa ngừng lại, cái âm thanh đầy tươi mới nó biến mất nhanh chóng, mùi sương đêm vương trong không khí, thả vào khứu giác tôi một vị ngọt chần chừ đầy cay đắng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Đạo Đan Tôn