Tiếng thở ấy, xa dần cái điện thoại, đầu dây bên kia, cũng chẳng còn một âm thanh nào nữa... Cô ấy vẫn giữ máy.
- Cậu khác lắm.
- Tớ khác?
- Cậu khác Cường, cậu cũng chẳng tâm lý gì cả, nhưng cậu an toàn hơn cậu ấy.
- Cậu muốn sao vậy? Đừng so sánh tớ với ai cả.
- Tớ từng nói mình chỉ cảm nắng cậu, nhưng tớ sai rồi, tớ thích cậu như điên ý.
- Đây không phải chuyện để đùa... - Tôi như bị tắt thở.
- Tớ yêu cậu như chó ý...
Vội vã tắt máy, hủy cuộc gọi, làm sao mà tôi có thể đối diện với cái điều ấy, suốt một tháng nay... Tôi vờ sống trong ổn định, mọi thứ vờ như ổn định, nhưng sao tôi quá vội vã và chết dần trong cảm giác hụt hẫng vốn có...
Một năm trước, em đi, cái tôi có được ở lại là những ngày tháng mất mát đi một phần cơ thể.
Một tháng trước, ngày cậu rời xa tớ, tớ chưa cho phép cậu rời đi khỏi cuộc sống của tớ, tớ dành hàng giờ để nghĩ xem Sunshine rốt cuộc có ý nghĩa gì... Và tớ
từng khóc, nhiều đến mức dập tắt đi cái ánh sáng cậu gieo vào tớ...
Thân thể 17 năm trời, nó vun vén và tạo nên, cái chí óc và mọi cảm xúc vẫn như trong kỳ nghỉ đông lạnh giá, ánh sáng màn hình điện thoại xanh lên hiu
hắt, kéo dài... Bầu trời thoáng đãng, sương đem quận tròn trong hơi thở...
- Cậu... Đồng ý chứ? - Vài phút sau tin nhắn đến từ Quỳnh.
- Lý do?
- Tớ không nói được... !
Trả lời như vậy, cô ấy còn không nói được lý do muốn tôi quay lại, tôi nên làm sao đây, tôi một mực tàn nhẫn rời đi, giờ chần chừ phân vân muốn quay lại. Chúng tôi liệu đang là gì của nhau, mối quan hệ này là sao chứ?
Sự bối rối lại thường, làm bàn tay tôi run lên, cái không khí lạnh còn vương lại của ngày đông, về khuya dần, theo hạt sương ngấm vào thân thể tôi.
Một bầu không khí ướt át, ẩm thấp khó chịu... !
- Cậu làm gì để chứng minh điều mình nói là thật. - Tôi nhắn lại, trong lòng vội vã tìm cái góc trốn vắng lặng mà hét lên.
- Tớ sẽ công khai tình cảm của hai đứa, tớ sẽ cho mọi người quanh tớ biết về cậu, chúng ta sẽ thôi dấu diếm mọi thứ... Tớ không nói nhiều nữa đâu, tớ không muốn cứ phải nói ra tình cảm của mình bằng câu từ tin nhắn, tớ sẽ thể hiện nó bằng hành động. SunShine, tớ tin cậu ấm áp mà.
- ... ! - Là dấu 3 chấm, tôi trả lời lẳng lặng như vậy.
- SunShine là ánh nắng mặt trời, cậu là người giúp tớ quên đi nỗi buồn ở hiện tại, tớ sai rồi, khi cứ mãi hoài nhớ về quá khứ, giờ cậu sẽ là hiện tại của tớ, cậu rất quan trọng với tớ. Vậy nên... Dù thế nào chúng ta cũng sẽ quay trở lại bên nhau mà, cậu nhớ cậu từng nó sẽ chấp nhận làm của để dành của nhau không?
- Gâu Gâu... - Tin nhắn tiếp theo của tôi là như vậy.