Dự định của tôi là sẽ đến trường Trâm Anh trong đêm sẽ ít gây sự chú ý của những người khác hơn, và khi họ còn chưa kịp ngủ dậy thì tôi đã lặng lẽ dắt xe rời khỏi phòng Trâm Anh. Sẽ chẳng ai biết để mà dèm pha dị nghị đạo đức này nọ. Tôi tính toán như vậy và tự thấy rất hãnh diện vì sự thông minh thần kỳ của mình. Nghĩ là làm, tôi lấy điện thoại lên nhắn tin cho Trâm Anh:
- Em ngủ chưa?
- Chưa. Em đang làm báo cáo.
- Hôm nay là 20/11 đấy, em có được tặng hoa nhiều không? Anh cũng được học sinh hát hò, tặng hoa, vui lắm.
- Ừ, chúc mừng thầy giáo.
- Chỉ "ừ" thôi à? Không có gì khác cho anh sao? Một lời chúc riêng chẳng hạn..
- Em đang bận thật mà. Còn phải làm hồ sơ cá nhân, mai có đoàn Sở Giáo dục xuống kiểm tra.
- Anh chạy vào thăm em tối nay nhé? Anh nhớ em thật sự.
- Thôi muộn rồi. Đừng chạy xe đêm nữa, nguy hiểm.
- Anh vẫn từng chạy một trăm cây số trong đêm chỉ để nhìn em năm phút, em còn nhớ không?
- Giờ khác rồi anh à.
- Khác gì? Khác vì mình xa nhau lâu quá hay khác vì điều gì?
Không có phản hồi.
Tôi nhắn tiếp:
- Anh hỏi thật, dạo này em thay đổi quá. Tin nhắn toàn "ừ", "bận", "thôi", "đừng".. Em có còn coi anh là người yêu không vậy?
(Đã xem – ba phút trôi qua)
Trâm Anh trả lời:
- Em không biết nữa. Em cảm thấy chúng ta cứ như hai đường thẳng song song.
- Ý em là sao? Chúng ta vẫn vậy mà! Hay là em có người khác rồi?
- Anh nghĩ gì cũng được.
Tôi đặt điện thoại xuống, tim đập mạnh. Mấy dòng tin nhắn lạnh lùng của Trâm Anh như những mũi kim chích vào lòng. Tôi không kìm được, bấm gọi cho cô.
Tút… tút… Cuộc gọi bị từ chối.
Tôi gọi lại. Lại bị từ chối.
Vài giây sau, một tin nhắn hiện lên.
- Muộn rồi, em không tiện nghe điện thoại. Gọi vậy ảnh hưởng người khác, anh hiểu không?
Tôi nắm chặt điện thoại. "Người khác" là ai? Tại sao bây giờ nói chuyện với anh lại phiền phức như thế?
- Vì anh không muốn hiểu nhầm. Không muốn bị đối xử như một người dưng. Anh chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với em thôi, không được sao?
Vài phút trôi qua. Rồi tin nhắn trả lời:
Trâm Anh trả lời:
- Em không biết phải nói gì bây giờ. Em thực sự... đang rất khó xử.
- Khó xử gì? Là sao?
- Anh đừng hỏi. Chuyện này em cũng không ngờ tới. Có một người đồng nghiệp cùng tổ chuyên môn...anh ấy cũng...quan tâm em. Và em thì...không biết làm sao để thôi nghĩ về anh ấy.
Tôi đọc đi đọc lại mấy dòng tin nhắn đó. Ngực như bị ai đấm mạnh một cú.
- Vậy còn anh?
- Em xin lỗi. Em không muốn làm anh đau, nhưng càng nói dối, em càng thấy mình tệ hơn.
- Em đã quên hết thật rồi sao? Ba năm yêu nhau tất cả với em giờ không còn giá trị gì nữa à?
- Em không quên. Anh đừng nói thế.
- Vậy sao em lại bảo là mệt mỏi? Em đang đẩy anh ra dần từng chút một.
- Vì em thấy mệt thật sự. Mệt vì cứ phải gồng lên trong công việc, trong tình yêu với anh, trong sự nhớ nhung anh. Anh ở xa quá, mỗi lần em cần, anh đều chỉ có thể gửi một dòng tin nhắn "Cố lên".
- Em đang nói tới người đó đúng không? Còn người đó thì luôn bên cạnh em?
- Anh ấy không phải như anh nghĩ. Chỉ là đồng nghiệp nhưng cũng là người nhìn thấy những lúc em gần như gục xuống vì áp lực. Anh ấy không nói nhiều, nhưng luôn đúng lúc xuất hiện.
- Còn anh thì sao? Anh không đủ đúng lúc để em còn cần nữa à?
- Đừng làm khó em. Em đang rối lắm. Em biết mình không nên rung động, nhưng em đã bắt đầu thấy nhớ một người khác không phải anh.
- Em…vậy là em...đã yêu anh ta?
- Em không biết, có thể chưa, nhưng có thể là đã có cảm tình. Em xin lỗi nhưng tình cảm của em là như vậy. Em đang mệt mỏi lắm, xin anh đừng nói gì thêm.
Đề xuất Voz:
Duyên âm
[Pháo Hôi]
Cảm ơn tác giả nhé truyện của bác hay quá ♥️
[Pháo Hôi]
Trả lờiCảm ơn bạn
[Pháo Hôi]
Đúng là không thể quên được thật chỉ có động đến hay không thui. Có những ngày thấy thắt tim lại mong rằng hôm nay ngày mai và ngày sau sẽ nguôi ngoai. Cám ơn bác nhé chuyện hay quá ❤️
[Pháo Hôi]
Truyện bạn thế nào thì mình nói thế đấy thôi. Có gì đâu mà bạn làm quá vậy. Bởi ngay từ đầu bạn đã định hình như vậy. Nên cũng là điều dễ hiểu
[Pháo Hôi]
Trả lờiOk có thể hai ta hiểu lầm nhau, hoặc do mình nhạy cảm quá. Nhưng hy vọng bạn sẽ thích truyện này.
[Pháo Hôi]
Cứ comment là bị chủ thớt xóa :)) Chủ thớt ăn bánh rồi cũng biết chùi mép nữa :))
[Pháo Hôi]
Trả lờiNếu bạn comment lịch sự thì mình đã không xóa, trước khi trách người thì mong bạn hãy nhìn lại mình đã. Thân ái!
[Pháo Hôi]
Trả lờiVà nếu bạn còn comment kiểu như vậy tiếp thì mình sẽ xóa tiếp, đọc hay không đọc là quyền của bạn, và xóa hay không xóa là quyền của mình. Đừng ăn nói bất lịch sự và thiếu hiểu biết, vì không phải ai cũng ngang tuổi với bạn.
[Pháo Hôi]
bác đổi tên truyện à
[Pháo Hôi]
Trả lờiĐúng rồi cụ à, tên cũ không thể hiện được cốt truyện nên mình đổi sang tên này cho hợp hơn
[Pháo Hôi]
Trả lờiXin tên truyện trước kia với ạ ?
[Pháo Hôi]
Trả lờiXin tên truyện trước kia với ạ ?
[Pháo Hôi]
Trả lờiMùa hoa nở năm ấy nha chị đẹp
[Pháo Hôi]
Trả lời"Mưa chuyển mùa" tên cũ đây nha bạn
[Pháo Hôi]
anh bạn có thể đổi font chữ dc k :)
[Pháo Hôi]
Trả lờiOk mình đổi rồi á bạn