Tháng Năm, nắng đã lên cao trên khắp mọi nẻo đường. Sau một kỳ thi học kỳ vất vả, tâm lý của chúng tôi giờ đây đã thoải mái hơn bao giờ hết. Thời gian đi dạo được tăng lên một cách cao độ để bù đắp lại những tháng ngày phải cày cuốc bên đống sách vở. Lên đồi Thiên An ngồi lặng lẽ bên nhau ngắm nhìn cảnh rừng thông mùa hè, lại mò vào Đại Nội dù thực tế đã đi tới hàng chục lần vẫn không thấy chán, hết đi ăn ốc ở đường Thái Phiên, rồi chở nhau đi thưởng thức bánh canh ở An Cựu. Hầu như tất thảy những điểm ăn chơi thưởng ngoạn ở thành phố Huế đều đã có dấu chân chúng tôi đặt tới.
Tất nhiên giữa chúng tôi cũng có những lúc giận hờn vu vơ hệt như bao đôi tình nhân khác. Chủ yếu là do sự khác biệt đôi chút trong tính cách của hai người. Tính tôi vốn dĩ khá luộm thuộm trong khoản ăn mặc chăm chút vẻ bề ngoài, còn Trâm Anh thì lại kỹ tính. Được cái tính cô ít khi giận lâu, nên hầu như chẳng bao giờ chúng tôi xa cách nhau quá một ngày. Mà quãng thời gian một ngày không gặp đối với chúng tôi lúc đó dài tựa như cả thế kỷ với nỗi nhớ nhung đến da diết. Nó như một chút vị mặn trong cái bánh tình yêu ngọt ngào, góp phần khiến cho vị ngọt càng thêm mặn mà, sâu sắc hơn.
Những buổi trưa ăn cơm xong, tôi thường nán lại cốt để được nằm ôm Trâm Anh vào lòng. Chúng tôi nằm thủ thỉ kể cho nhau nghe về đủ mọi thứ trên đời. Câu chuyện thường được ngắt quãng bằng những nụ hôn thật sâu, đủ để khiến cả hai cùng cảm thấy thích thú. Cũng có lúc tôi không kiềm chế được và thả lỏng cho những nụ hôn đi xa hơn thường lệ. Bàn tay tôi lại vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đặt lên sống lưng Trâm Anh rồi chạy dọc xuống dưới. Môi tôi lại lần mò đến những nơi nhạy cảm ở dưới cằm, trên cổ, trên đôi vai mảnh mai của cô. Nhưng chúng tôi chỉ dừng lại ở đó. Trâm Anh khép nép lấy tay che lấy thân hình mình, rồi khẽ vỗ nhẹ vào ngực tôi như một lời cảnh báo.
- Ừ, anh xin lỗi. Anh quên mất.
- Thôi đi ngủ đi anh, chiều dậy mình lại đi uống café nhé!
- Ừ.
- À em quên chưa kể cho anh nghe chuyện giữa con Quyên và anh Thành nhỉ?
- Chuyện gì vậy? Hai đứa nó lại giận nhau à?
- Thế anh Thành không kể cho anh nghe gì sao. Anh ấy kín tiếng nhỉ!
- Có bao giờ thấy nó ngồi tâm sự với ai đâu! Đến anh ở cùng nhà với nó mà chẳng bao giờ nó mở miệng ra tiết lộ điều gì! Thế rốt cuộc là sao?
- Gia đình Quyên biết chuyện giữa hai người nên ra sức ngăn cấm. Họ bảo không muốn Quyên yêu một người chưa có gì trong tay. Gia đình bên Quyên giàu có lắm chắc anh biết rồi.
Chuyện nhà Quyên là một gia đình khá giả thì ngay từ lúc gặp nó tôi đã nhận ra ngay. Không phải ngẫu nhiên mà nó có nguyên một chiếc xe máy Ultimo Mio để đi học hàng ngày. Cả chiếc điện thoại của nó và thằng Thành cũng đều do Quyên mua sắm cả. Dù sinh ra trong hoàn cảnh nhung lụa vậy nhưng thực tế tính nó cũng khá hiền, lại hòa đồng nên cũng được nhiều anh chàng để ý. Trong đó tất nhiên có khối thằng đã có công ăn việc làm ổn định, hoặc là gia đình cũng có số má. Trong khi thằng Thành rốt cuộc cũng chỉ là một anh sinh viên nghèo tay không bắt giặc, hơn nữa lại là dân ngoại tỉnh. Hiển nhiên là gia đình Quyên đâu thể chấp nhận một chàng rể với một tương lai chưa chắc chắn đấy vậy. Thảo nào mà mấy hôm nay tôi thấy thằng Thành có vẻ buồn bực. Hôm qua lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó phì phèo điếu thuốc lá. Vậy mà tôi cũng chẳng mảy may quan tâm hỏi thăm nó đôi chút. Tôi tự cảm thấy giận bản thân mình kinh khủng.
Lúc về đến nhà thì tôi gặp ngay thằng Thành đang ngồi tư lự ở trước cửa phòng. Đinh bụng kiếm bát cơm rồi lên hỏi chuyện nó cho rõ ràng thì tiếng nó thỏ thẹ nhẹ một cách đầy bất ngờ:
- Mày à! Từ tuần sau mày chuyển sang nhà khác ở nhá!
- Hả? Tại sao? – Tôi hoang mang đáp lời nó.
- Tại gia đình ông anh tao sắp về. Ông định ở đây luôn. Tao thì không sao, chỉ ngại mày, ông chắc không cho mày ở cùng đâu.
- Ông nói từ khi nào? Khoảng khi nào ông ấy về?
- Ông mới gọi cho tao sáng nay. Tao quên không dặn mày. Mày thông cảm cho tao nhé, dạo này đầu óc tao lú lẫn quá.
Nhìn đôi mắt bần thần của nó đang hướng về khoảnh vườn trước sau mà tôi không khỏi thấy buồn bã. Chưa kịp an ủi động viên nó điều gì, giờ tôi lại phải lục tục chuẩn bị đồ đạc chuyển sang nhà trọ mới. Bao nhiêu nỗi lo lại ập tới. Tôi đành bỏ mặc thằng Thành gặm nhấm nỗi buồn đó để lao đi tìm gấp một căn phòng trọ mới. Đến giữa tuần thì tôi chuyển đi hẳn. Đồ đạc cũng không mang theo nhiều, tôi vẫn để lại trong căn nhà cũ để tiện hôm nào rãnh lên lấy sau. Chỉ có cây đàn ghita là tôi nhường hẳn nó cho thằng Thành. Trước đây trong thời gian ở với nhau, tôi đã tập cho nó một vài bài hát. Cây đàn đã từng là bạn tri kỷ của tôi, giờ nó là vật để thằng Thành trút bầu tâm sự. Hy vọng mọi chuyện sẽ qua và tốt đẹp sẽ tới với mày Thành à! Thành gật đầu trong im lặng.
Khu nhà trọ mới của tôi hóa ra lại rất tiện, vì vừa gần trường lại cùng tuyến đường đi với Trâm Anh. Và đó là cũng là lần cuối tôi đổi phòng trọ trong cuộc đời sinh viên của mình. Chúng tôi bước qua năm tiếp theo trong men say tình yêu. Thấm thoát chúng tôi đã sang năm thứ tư, năm cuối trước khi ra trường với bao bộn bề lo toan. Nào là hoàn thành bài tập, nào là thi học kỳ, rồi còn chuẩn bị cho kì thực tập ở học kỳ hai. Kỳ thực tập quả thực là thời gian duy nhất trong suốt bốn năm Đại học mà chúng tôi được trải nghiệm cái khắc nghiệt của ngành sư phạm. Hồ sơ, giáo án, những buổi dạy thử, rồi dự giờ, dạy chính thức cứ liên tục đến rồi đi. Công việc cứ cuốn chúng tôi đi nhanh, thời gian rãnh rỗi cũng không còn nhiều như hai năm đã qua. Nhưng tình yêu thì vẫn như đóa hoa hướng dương khoe sắc rực rỡ trong ánh nắng. Dạo này Trâm Anh thường ghé qua và ở lại hẳn bên phòng trọ của tôi. Xóm trọ tôi khá vắng người. Chỉ có ba phòng nhưng chỉ tôi là sinh viên, còn lại hai người kia toàn là những người đi làm và thường xuyên vắng mặt. Xóm trọ cũng nằm cách biệt hoàn toàn với nhà chủ nhà nên hầu như ít người qua lại. Bên xóm trọ của Trâm Anh thì nhiều người hơn, lại có mấy cây si thường tới lui nên muốn gặp nhau hay ngồi tâm sự cũng không tiện lắm.
Những tháng ngày làm sinh viên của chúng tôi càng đến hồi kết thì những nỗi lo lắng về tương lai càng hiển hiện rõ hơn. Ra trường liệu có xin được đi dạy hay không? Liệu có được ở gần nhà hay không? Riêng đối với các cặp đôi yêu nhau thì nỗi thắc mắc liệu có được dạy gần nhau không cũng là một nỗi trăn trở lớn. Rất nhiều tình yêu thời sinh viên đã tan vỡ ngay khi tốt nghiệp ra trường, đơn giản vì những cách trở về địa lý và công việc đã xé toang đi tình yêu mong manh đó. Như đã nói, tôi là người Quảng Trị nên lẽ dĩ nhiên gia đình tôi muốn thằng con mình phải về gần nhà công tác. Còn Trâm Anh là người Huế nên cũng không thể tự ý bỏ về Quảng Trị theo tôi ngay được. Huống hồ chúng tôi vẫn chưa nói gì về chuyện tình cảm hai đứa với cả hai gia đình. Áp lực to lớn của tương lai càng làm chúng tôi thêm mệt mỏi. Dù vẫn ở bên nhau, động viên nhau nhưng trong mắt mỗi đứa thì nỗi lo ngày một lớn hơn. Có những đêm nằm cạnh bên nhau, tiếng Trâm Anh khóc thút thít làm tôi không khỏi xót xa.
- Sao thế em? Có chuyện gì à?
- Em… em... sợ...lúc mình ra trường, hai đứa phải chia tay. Hu hu. Em...sợ phải...xa anh lắm.
Cô nấc lên từng tiếng to hơn. Tôi vòng tay qua eo cô, rồi hôn nhẹ lên mái tóc.
- Đừng khóc nữa em! Bọn mình vẫn đang ở bên nhau mà! Và sau này cũng sẽ thế!
- Nhưng anh và em ở xa nhau…làm sao gặp nhau…được nữa. Huhu.
- Nghe anh này. Bọn mình sẽ cố gắng xin những nơi ở gần nhau. Dù ở hai tỉnh khác nhưng xin về các huyện chắc cũng dễ. Anh sẽ nộp hồ sơ vào Hải Lăng, còn em ở Phong Điền. Vậy là mình chỉ xa nhau có năm mươi cây số chứ mấy.
Nghe tôi vẽ nên một kế hoạch mơ hồ như vậy nhưng có lẽ Trâm Anh cũng dần bị thuyết phục bởi ý tưởng đó. Thậm chí ngay bản thân tôi cũng định nói ra nhằm an ủi cô, nhưng về sau tôi mới nhận ra đó là một kế hoạch quá tốt. Khoảng cách năm mươi km không phải là gần, nhưng ít nhất chúng tôi vẫn có thể gặp nhau thường xuyên được. Đường sá bây giờ cũng đã thông thoáng hơn nhiều, chỉ cần chạy xe tầm 1 tiếng là lại được ở bên nhau. Vấn đề giờ chỉ còn nằm ở việc liệu chúng tôi có xin được việc ở những nơi đó không. Điều đó thì tùy thuộc vào năng lực học hành của chúng tôi và cả yếu tố may mắn nữa.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới
Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo
tại đây.
Đề xuất Voz:
Tán Gái Cùng Cơ Quan
Msi Mainboard
Trả lời2 tháng trước
Cảm ơn tác giả nhé truyện của bác hay quá ♥️
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn
Mạnh Việt Nguyễn
Trả lời3 tháng trước
Đúng là không thể quên được thật chỉ có động đến hay không thui. Có những ngày thấy thắt tim lại mong rằng hôm nay ngày mai và ngày sau sẽ nguôi ngoai. Cám ơn bác nhé chuyện hay quá ❤️
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Truyện bạn thế nào thì mình nói thế đấy thôi. Có gì đâu mà bạn làm quá vậy. Bởi ngay từ đầu bạn đã định hình như vậy. Nên cũng là điều dễ hiểu
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Ok có thể hai ta hiểu lầm nhau, hoặc do mình nhạy cảm quá. Nhưng hy vọng bạn sẽ thích truyện này.
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Cứ comment là bị chủ thớt xóa :)) Chủ thớt ăn bánh rồi cũng biết chùi mép nữa :))
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Nếu bạn comment lịch sự thì mình đã không xóa, trước khi trách người thì mong bạn hãy nhìn lại mình đã. Thân ái!
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Và nếu bạn còn comment kiểu như vậy tiếp thì mình sẽ xóa tiếp, đọc hay không đọc là quyền của bạn, và xóa hay không xóa là quyền của mình. Đừng ăn nói bất lịch sự và thiếu hiểu biết, vì không phải ai cũng ngang tuổi với bạn.
Tien Manh Ha
Trả lời3 tháng trước
bác đổi tên truyện à
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Đúng rồi cụ à, tên cũ không thể hiện được cốt truyện nên mình đổi sang tên này cho hợp hơn
Nguyễn Anna
3 tháng trước
Xin tên truyện trước kia với ạ ?
Nguyễn Anna
3 tháng trước
Xin tên truyện trước kia với ạ ?
An quên mật khẩu
3 tháng trước
Mùa hoa nở năm ấy nha chị đẹp
Tien Manh Ha
3 tháng trước
"Mưa chuyển mùa" tên cũ đây nha bạn
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
anh bạn có thể đổi font chữ dc k :)
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
4 tháng trước
Ok mình đổi rồi á bạn