Gia đình tôi có bốn người: ba, mẹ, tôi và đứa em gái. Tôi tên Quân, sinh năm 1997. Còn đứa em gái tên Yến, sinh năm 2001. Tôi và đứa em gái được ba mẹ nuôi lớn và ăn học đầy đủ. Cho đến một ngày, xảy ra một việc khiến tôi phải rời xa mảnh đất quê hương này để ra ngoài thành phố ở với bác. Dù lúc đó mới lớp 9, nhưng tôi biết gia đình không còn tiền nuôi cho hai anh em ăn học nữa. Tôi biết chứ. Xung quanh nhà tôi đều là nhà khá giả, họ nhìn gia đình tôi như cỏ rác. Từ lớp 1 đến lớp 5, tôi không có một đứa bạn. Tính tôi trầm hẳn đi, đi học rồi lại chạy về với em gái. Và thời gian cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi đã lớn hơn và hiểu nhiều hơn.
Từ năm lớp 6 đến năm lớp 9 vẫn không có một cuộc tình vắt vai. Cả học kỳ năm lớp 9 chỉ có ba cái quần và bốn cái áo mặc đi mặc lại. Ở lớp có vài thằng bạn, nhưng tôi không thân với thằng nào. Cũng chỉ cười gượng gạo cho qua thôi. Tôi cũng biết bọn nó đứng trước mặt thì xem tôi là bạn, nhưng sau lưng thì nói nghèo... Nhưng tôi vẫn mặc kệ, nghe suốt, chai cảm xúc rồi.
Trước ngày đi ra nhà bác,
"Quân, mẹ mới mua cho mày vài bộ quần áo đấy." Mẹ tôi có thân hình nhỏ nhắn, mắt to. Tôi nhìn lên khuôn mặt mẹ thì thấy những nếp nhăn đã hằn trên mặt. Tôi thương mẹ lắm.
"Vâng, con biết rồi. Mà mẹ, nhà bác ở đâu thế ạ?" Tôi ngây thơ hỏi.
"Bác mày ở Quận Cầu Giấy - Hà Nội."
"Mà thôi con đưa bé Cún đi chơi đã. Mai con đi rồi." Tôi nói.
"Ừ."
Ra dắt tay bé Cún đi, nó thì chạy nhảy rồi chỉ cái này cái kia. Khi đi qua cái cửa hàng, tôi thấy nó nhìn con búp bê trong cửa hàng một hồi lâu.
"Cún, em thích cái đó hả?" Tôi ngồi xuống rồi chỉ về phía con búp bê.
"Dạ, em thích lâu rồi nhưng không có tiền để mua." Mặt nó sắp mếu.
Tôi không nói gì và quay mặt đi, che giấu đi những giọt nước mắt vừa lăn trên má.
Một lúc sau, tôi dắt Cún về nhà. Rồi tôi lại chạy ra quán mua cho nó con búp bê, để lúc tôi đi nó không buồn mà có con búp bê này bên cạnh.
Một tiếng trước giờ lên xe.
"Quân, con đi ra ngoài kia lạ nước lạ cái, lo mà học nghe con." Mẹ tôi dặn dò.
"Dạ, con nhớ rồi. Con sẽ đi học cả đi xin việc làm, rồi con sẽ gửi tiền về." Tôi đáp.
"Đây là một triệu, ba mẹ đã đi vay mượn để cho mày đi. Lần đầu mày xa gia đình, cố mà sống nha con. Gia đình chúng ta nghèo, hãy nhớ nên tiết kiệm thì hãy tiết kiệm." Ba tôi nói.
"Vâng, ba mẹ nhớ chăm sóc Cún nha. Đừng để nó nghỉ học." Tôi đưa tay nhận lấy bọc tiền của ba.
"Mẹ sắp xếp quần áo xong rồi đó. Sắp đến giờ lên xe rồi, ba mẹ chỉ có thể tiễn con đến đây thôi." Mẹ tôi đưa ra chiếc ba lô cũ của ba tôi.
Tôi nhận lấy và chạy lại ôm chầm lấy ba và mẹ. Những giọt nước mắt của thằng con trai mới 15 tuổi lăn xuống má, giọt nước mắt hạnh phúc.
Cuối cùng cũng đã đến giờ xe chạy, tôi ngoảnh lại nhìn ba mẹ lần cuối. Bé Cún thì giờ có lẽ đang học, trường tôi nhờ ba mẹ đưa cho nó con búp bê rồi.
Bước chân lên xe thì cũng mới được mấy khách. Tôi tìm một vị trí gần cửa sổ để ngồi. Chiếc xe vụt đi, những cánh đồng lúa cũng đã ra khỏi tầm mắt, mà thay vào đó là khung cảnh nhộn nhịp. Và rồi tôi ngủ thiếp đi, không hề hay biết.
Lúc xe dừng xuống bến, tôi chạy vào WC để giải quyết rồi chạy vào quán mua hai cái bánh mì và chai nước khoáng Thạch Bích. Đang đi lên xe thì nghe mấy tiếng xì xào của mấy thằng đực.
"Nhỏ đó nhìn xinh quá mày..."
"Nhìn thế chắc giàu đó mày, mặc váy nữa... blap... blap."
Tôi thì không quan tâm, vì cho gái xinh đến thế nào thì tôi cũng chỉ nhìn lướt qua. Vì nếu xinh và giàu nữa thì không đến lượt thằng nghèo như mình đâu. Bước lên xe thì thấy mấy thằng đực đang vây quanh người con gái đó.
Người đó có một khuôn mặt trắng đáng yêu, tóc được uốn xoăn xõa xuống qua hai bên vai. Mặc một cái áo pull và chiếc váy chấm bi, chân đi giày búp bê và quàng một cái túi xách. Nhìn là đủ biết nhà giàu.
Tôi chạy lại chỗ ngồi của mình, và tôi ngồi ở phía trên người con gái đó.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ma Pháp Công Nghiệp Đế Quốc
Nang2007
Trả lời5 tháng trước
Tiếp đi