Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Tôi cũng chẳng quan tâm mấy. Đang muốn ngủ thì cứ lảng vảng bên tai.

- Em tên gì? Ở đâu?
- Em xinh thế cho anh làm quen nhé. Blap...blap :gach:

Sau một hồi bị tra tấn cái lỗ tai, tôi quay ánh mắt khó chịu nhìn cô gái kia và mấy thằng đực.

- Mấy bạn làm ơn nói nhỏ giùm mình. - Tôi làm mặt lạnh như tiền quay xuống nói.

Ánh mắt của cô gái đó nhìn tôi vẻ khó hiểu, tôi cũng chỉ nhìn phớt qua rồi quay lên. Mấy thằng đó cũng quay về chỗ ngồi của mình và đưa ánh mắt như muốn nói rằng: "Tao sẽ giết mày". :canny:

Đang ngồi thì thấy một cụ già tầm 70 tuổi bước lên, mà trên xe lại hết chỗ.

- Cụ lại ngồi của cháu đây nè. - Tôi và giọng của người con gái lên tiếng.

Cụ già mỉm cười và nói:

- Cháu gái ngồi đi, ta ngồi của chàng trai này cũng được.
- Cháu tên gì? Ở đâu? - Cụ hỏi.
- Dạ cháu tên Quân ở Nghệ An ra Hà Nội ạ. - Tôi thật thà đáp.
- Ta cảm ơn cháu nhé, thời buổi hiện tại ít được mấy người như cháu lắm. - Cụ già cười hiền bảo.
- Đấy là cụ chưa gặp thôi, cháu đây nữa mà. - Người con gái chu mỏ nói.
- À ừm... cháu cũng đi ra Hà Nội hả? - Cụ quay sang hỏi.
- Dạ không, cháu ở Hà Nội mà, cháu về quê chơi với dì thôi.

Sau một hồi nói chuyện thì cũng tới bến xe Nước Ngầm.

Tôi chào cụ và đi ra để bắt xe. Hà Nội công nhận đông thật, nhiều người cứ đổ về đây. Ở đây ồn ào khác xa ở vùng quê, nó yên bình và tĩnh lặng.

- Chú ơi, cho cháu hỏi giờ bắt xe đến Quận Cầu Giấy mất bao nhiêu hả chú?
- Cũng gần đây thôi, lên đi chú chở.
- Vâng. - Tôi ngồi lên xe mà ngắm mấy hàng tạp hóa, nhìn hàng loạt chiếc xe đều đi trên một đường. Nó đông và rất khó đi.
- Cháu mới ra đây lần đầu à? - Chú xe ôm hỏi.
- Dạ.
- Khi ra ngoài xã hội thì phải cẩn thận, đừng tin vào ai. Xã hội bây giờ khác xưa lắm.
- Vâng, cháu hiểu mà.

Đi tầm một lúc cũng đến nơi, lấy cái giấy ghi cái địa chỉ nhà bác.

Đường... số nhà... quận Cầu Giấy.

Trời cũng đã tối, bụng thì đói tôi ghé vào một quán cơm bình dân để ăn.

- Anh dùng gì ạ? - Một nhỏ nhân viên tầm tuổi tôi, nhìn mặt cũng xinh xắn, da trắng :look_down:
- Bạn cho mình kiểu bình dân ấy.
- Vâng, anh đợi chút. - Nhỏ bước vào quán.

Đang ngồi thì nhìn thấy ở cổng trường THPT xyz có một đám học sinh đang tụ tập ở đó. Hình như là đánh ai thì phải.

- Học sinh bây giờ toàn đánh nhau kéo bầy kéo cánh. - Mấy bác ngồi trong quán bàn tán.
- Của anh đây. - Nhỏ phục vụ đưa ra một đĩa rau, đậu phụ, một bát canh.
- Cảm ơn. - Đối với tôi thế là tốt quá rồi, ở nhà chưa chắc được như vậy. :brick:
- Trông anh có vẻ ít nói nhỉ. - Nhỏ hỏi.
- Ừm. - Tôi nói rồi quay xuống ăn cơm, càng ăn tôi lại nhớ đến ba mẹ và cả bé Cún nữa.
- Bạn ơi, trả tiền. - Tôi gọi.
- Của bạn hết 20k.
- Nè.
- Cảm ơn.

Tôi xách balô đi ra, tiến về phía mấy đứa học sinh đó thì tụi nó cũng giải tán rồi, cảnh tượng trước mắt là một thằng học sinh đang nằm gục giữa đường, máu me chảy ra. Nhiều người cũng tò mò bu quanh lại xem.

Tôi tiến lại dìu thằng đó dậy, máu của hắn dính vào cái áo trắng của tôi. Mấy người xung quanh thấy thế thì gọi giùm taxi đến.

Tôi dìu thằng đó lên xe rồi tiến thẳng đến bệnh viện gần nhất.

Đến nơi, trả tiền cho taxi rồi dìu hắn lên. Mấy chị y tá thấy thế liền nói tôi vào phòng số 304.

Khi bước vào thì nhiều người trong phòng cứ hướng mắt về hai thằng chúng tôi.

Lại để thằng đó nằm trên giường và ngồi thở.

- Ting ting... - Tiếng tin nhắn điện thoại từ trong túi thằng đó phát ra.

- Anh đâu rồi, trả lời em đi chứ. - Nội dung tin nhắn.

Thấy thế tôi lấy máy hắn gọi vào số mới nhắn tin.

- Alô. - Giọng con gái phát ra từ phía bên kia.
- Bạn có phải là bạn của chủ nhân chiếc máy này không? - Tôi nói.
- Có. Mình là bạn gái Long, còn bạn là ai?
- Hãy đến bệnh viện abc, phòng số 304 nhé.
- Ừ. - Tút tút.

Một lúc thì thấy một bác sĩ và một y tá bước vào.

- Bác sĩ bạn cháu có sao không ạ? - Tôi hỏi.
- Không sao đâu cháu, chỉ khâu mấy mũi thôi à. - Bác sĩ nói.
- Vâng ạ.
- Mà cháu hình như không phải người ở đây?
- Dạ cháu ở Nghệ An, ra Hà Nội để đến nhà Bác. Trên đường thì thấy một nhóm học sinh vây đánh bạn ấy. Cháu thấy vậy liền dìu bạn ấy tới đây.
- Cháu quả là người tốt.

Khoảng 15 phút sau thì một cô gái mặc một cái quần jean bó sát, áo trắng, chân đi giày búp bê, khuôn mặt nhìn dễ thương bước vào :look_down:

- Bạn có phải là người mới gọi mình không? - Đứa con gái hỏi.
- Ừm, mà bạn đến đây rồi thì thôi. Mình có việc bận mình phải đi trước. - Tôi đưa cho nhỏ cái điện thoại.
- Cảm ơn bạn nhiều, mà bạn tên gì?
- Có duyên sẽ gặp lại. - Tôi nói và bước đi ra ngoài... :byebye:

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thực Tập Sam Sung
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

5 tháng trước

Tiếp đi