Logo
Trang chủ

Chương 76

Đọc to

"Lên đi tụi bay. Cho thằng nhãi này ăn hành đi!" Thằng đầu trọc hô.

Thế là ba thằng xông vào đánh tôi. Nhưng tôi cũng đã từng học võ, đâu dễ dàng để bị đánh như vậy.

Thằng tóc dựng nắm chặt tay thành quyền, nhắm thẳng mặt tôi mà đấm.

"Vù..." Tôi xoay người tránh cú đấm của nó.

Thấy vậy, thằng đầu trọc và thằng tóc dựng cùng nhảy vào tấn công tôi.

Chúng nó cứ đánh, tôi chỉ lùi lại đỡ, không thể phản công. Người chúng nó cao to, vạm vỡ hơn tôi tưởng. Mỗi cú đấm đều dồn hết lực khiến hai tay tôi mỏi rũ ra.

"Khự... Hai đánh một, nhục như chó." Tôi lùi lại, thở dốc nói.

"Đừng nghe nó khích tướng. Đấm chết nó đi tụi bay!" Thằng tóc dựng gầm gừ.

Hai thằng lại xông vào tiếp. Tôi nhảy lên, xoay người đá thằng đầu trọc vào hông nhưng nó né được. Chớp lấy thời cơ, tôi tránh những cú đấm của thằng tóc dựng, dồn lực tấn công vào một thằng. Thằng đầu trọc mất đà, đưa tay lên đỡ nhưng đã quá muộn. Tôi dồn hết sức đấm vào bụng nó. Nó khụy xuống, ôm lấy bụng rên rỉ.

Thằng tóc dựng thấy đồng bọn bị đánh, định xông lên thì bị tiếng nói của một thằng khác chặn lại.

"Từ từ đã mày, cầm cái này mà chơi nè." Từ nãy giờ tôi không để ý đến thằng này. Thằng này là thằng Bình, nhìn mặt giống y như trên màn hình điện thoại.

"Mày ngon quá nha. Lấy hàng lúc nào tao không biết. Tưởng bỏ mặc anh em." Thằng tóc dựng cười khẩy.

"Đến lúc kết thúc rồi mày, haha." Thằng Bình cười nham hiểm.

Bây giờ tình hình hiện tại rất bất lợi cho tôi. Trên tay hai thằng đó là hai khúc gỗ dài khoảng 40cm. Khúc gỗ vuông vức, bốn cạnh sắc nhọn khiến tôi rùng mình.

Hai thằng kia cùng xông vào một lúc. Chúng nó vung khúc gỗ tới tấp, tôi chỉ biết né tránh. Đỡ thì không xong, đánh cũng không được.

Trong đầu tôi hàng loạt suy nghĩ hiện lên. "Trong tình cảnh này chắc chắn phải nằm viện vài ngày rồi. Nhưng tiền đâu ra? Giờ mà chạy thì xe đạp điện sẽ bị chúng nó phá tan tành..."

Kết thúc dòng suy nghĩ, tôi cắn răng lao vào đánh.

"Hự..."

"Mày ngon nha, ngon nhào vô. Haha!" Thằng Bình chế giễu.

"Để rồi xem!" Tôi nhếch mép cười.

"Tao chết cũng phải cho tụi bay lê lết!" Tôi lao vào đánh thì bị khúc gỗ quật tới tấp. Mỗi cú đánh khiến tay tôi như muốn gãy vụn ra.

"Chết con mẹ mày nè!" Thằng tóc dựng gào lên, liên tục phang vào tôi.

"Định mệnh!" Tôi cắn răng chịu đựng, dù hai tay đã mỏi nhừ, muốn buông xuôi.

Nhân lúc thằng tóc dựng mải mê tấn công, tôi né được vài đòn, dồn hết sức vào tay phải. Khi nó sơ hở, tôi đấm mạnh vào sau gáy nó. Nó khuỵu xuống. Tôi thừa thắng xông lên, đấm liên tiếp vào mặt nó. Mọi cú đấm đều dồn hết sức lực. Tôi dường như không còn kiểm soát được hành động của mình nữa. Đôi tay dù muốn gãy rời nhưng tôi vẫn cố sức đấm.

"Bốp!" Một cú đánh như trời giáng của thằng Bình vào sau lưng tôi. Tôi lảo đảo, thân hình đổ gục xuống. Mắt tôi mờ đi nhưng vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Nó dùng khúc gỗ đánh liên tiếp vào người tôi. Toàn bộ giác quan như tê liệt. Nước mắt tuôn rơi. Có phải số tôi đã định sẵn là phải chịu khổ như vậy không?

Sau một hồi, tôi không còn cảm nhận được gì nữa. Mắt nhắm nghiền, xung quanh chỉ còn một màu đen tăm tối.

"Tách... tách..." Tôi lờ mờ mở mắt. Thì ra là mưa. Chắc ông trời cũng thương tôi.

Hình ảnh một thằng con trai nằm giữa con đường hẹp trong ngõ, máu me đầy mình. Những giọt mưa rơi trên mặt tôi, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Sau một lúc, tôi cố gắng chống hai tay để ngồi dậy nhưng không thể. Hai cánh tay đau rát vô cùng.

Vật lộn mãi, cuối cùng tôi cũng ngồi được dậy. Tôi cố lết đến bức tường, dựa mình vào đó. Cơn mưa vẫn không ngừng rơi. Máu trên đầu vẫn chảy không ngừng. Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao?

Ngồi một lúc, mắt tôi lại muốn nhắm lại, thả mình vào giấc ngủ. Nhưng tôi cố gắng đứng dậy, lết về phía chiếc xe. Nhưng về đâu bây giờ? Về nhà bác Thanh thì không được, còn về nhà ai đây? Tôi cố dựa thân mình vào bức tường để rướn người đứng dậy.

Từng bước đi tập tễnh đến chỗ chiếc xe. May là tụi nó không phá xe của tôi.

Xe đạp điện đã bị thấm nước mưa nên khởi động khó khăn. Hai tay run rẩy nắm lấy tay lái mà sao khó quá. Tôi vặn ga, đạp xe đi. Ngoài đường giờ này cũng ít người qua lại. Có người đi qua nhìn tôi, nhưng tôi mặc kệ. Vì tôi quá mệt mỏi rồi...

Đề xuất Voz: Độc hành – Hành trình vào cõi chết
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi