Logo
Trang chủ

Chương 79

Đọc to

_À chú ơi, chú đi đến số nhà 402 đường XYZ nhé. Tôi nhớ ra còn một chuyện chưa làm.

_Quân, cậu tới đó làm gì? Hân ngước lên nhìn tôi hỏi.

_Tớ có chút việc cần làm.

Đi một lúc thì cũng tới nơi.

_Mấy cậu ngồi đây tí nha. Tớ vào một chút rồi ra ngay. Tôi quay xuống nói.

Vừa bước ra khỏi xe, tôi chạy lại bấm chuông.

_King coong...King coong.

_Quân, anh bị sao thế này? Không lẽ chuyện thằng Bình nói là thật? Bé Phương vừa mở cổng vừa lo lắng nhìn tôi.

_Hì, anh không sao mà. Tôi cười nhẹ.

_Tại em hết, huhu... Em...em xin lỗi. Phương oà khóc nức nở. Nhỏ vẫn mặc quần thun, áo ngắn như mọi khi. Hôm nay, nhỏ xõa tóc sang hai bên.

_Anh có làm sao đâu. Khóc làm gì? Tôi cười trấn an.

_Vì một cuộc điện thoại mà mấy thằng bạn em bày ra như vậy... Phương vẫn đứng khóc.

_Anh không...

_Ai đã làm Quân ra thế này? Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Tôi ngạc nhiên quay lại thì thấy Uyên, Linh, Hân đã đứng ở đó từ lúc nào.

_Ơ, không có gì đâu. Tôi vội quay lại nói.

_Bạn có thể kể cho mình nghe được không? Uyên nhẹ nhàng nhìn Phương nói.

_Không có gì...

_Cậu im đi để tớ hỏi! Linh lạnh lùng quát lớn.

_Ơ, thật ra mọi chuyện là... blap... blap... Phương bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.

_Cậu đi làm gia sư hả Quân? Hihi, làm gia sư cho tớ với! Hân quay sang tôi cười tinh nghịch.

_Uầy...

_Phương, bạn có thể cho mình xin số điện thoại của tên Bình kia được không? Uyên tiếp lời.

_098xxx... Phương đưa số điện thoại cho Uyên.

_Cảm ơn bạn nhé. Uyên cười nhẹ.

_Không có gì mà.

_À Phương, em nói với mẹ là anh sẽ ở nhà ít ngày. Lúc nào khỏe lại thì anh đi dạy nhé. Tôi nói với Phương.

_Vâng ạ.

Sau một lúc, bốn đứa chúng tôi cùng nhau trở về nhà. Uyên ở lại phía sau trả tiền cho chú tài xế taxi. Hân thì dìu tôi đi một bên. Vừa vào đến trong nhà, đi được vài chục bước, tôi quay đầu lại nhìn. Linh cũng nhìn thấy tôi đang nhìn, đã lâu rồi tôi không có dịp nào để nói chuyện riêng với nhỏ.

_Chào mừng anh chiến sĩ đã về nhà... haha. Thằng Trung trêu chọc.

_Chiến sĩ cái đầu gối tao nè! Tôi đáp trả.

_À được, bị như vậy mà vẫn còn cứng đầu. Tí nữa mấy thằng tụi tao đưa nó lên giường thông cho nó tỉnh. Thằng Khánh nhào vào góp vui.

_Uầy, Phương, Quang, hai đứa mày lâu rồi không gặp! Tôi nhìn hai đứa.

_Ừ, hè. Tao tính gặp mày giao thông vài phát cho đỡ nhớ mà nhìn mày thế này thì... chậc... chậc. Thằng Phương vuốt cằm nói.

_Èo.

_Hahaha. Thằng nào cũng muốn giao lưu với mày rồi Quân ạ! Thằng Quang béo chen vào.

_Quân, vào đây tao hỏi tí. Thằng Hòa gọi tôi.

_À ừ. Tôi bước vào trong phòng cùng nó.

_Nói thật đi, mày bị ai đánh à? Thằng Hòa nhìn tôi dò hỏi.

_Ừ, thôi không sao đâu.

_Thằng nào thế? Mày làm gì mà bị đánh ra nông nỗi này?

_Tí hỏi Uyên hoặc Linh nha. Tôi đáp.

_Ừ, mà tao... Nó nói rồi tự nhiên ngắt quãng.

_Sao?

_Uyên và Linh biết hết rồi. Thằng Hòa thở dài nói.

_Sao... sao Linh với Uyên biết được? Tôi hỏi lại.

_Tao, Lan Anh và Trang nói lúc mày không đi học mà nằm trong bệnh viện ấy. Tao không thể để hai người họ hiểu nhầm mày được, vì tao thấy hai đứa đó cũng thích mày. Thằng Hòa nói.

_Hahaha, thích tao ư? Nực cười! Mày nghĩ hai đứa đó thích tao ở điểm gì? Tôi cười.

_Ừ, thôi. Tao nói thế thôi. Mà chiều bé Thảo về thấy mày như vậy lại khóc bù lu bù loa cho xem. Thằng Hòa nói.

_Bé Sún đi học sớm nhỉ? Thôi, ra ngoài đi. Tôi nói rồi bước ra ngoài cùng nó.

Ra ngoài, tôi thấy chị Oanh, Lan Anh, Trang và Hân đang nấu ăn trong bếp. Mấy thằng bạn thì được trưng dụng làm osin, bị mấy tiểu thư sai bảo lặt vặt.

Đang đứng nhìn thì có tiếng nói vang lên sau lưng tôi:

_Quân, vào đây tớ có chuyện muốn nói với cậu. Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi nói.

_Có chuyện gì để nói chứ? Tôi vừa nói xong thì nhận thấy khóe mắt Uyên hơi đỏ.

_Ừ, thì vào.

Bước vào trong, tôi cảm thấy không gian và thời gian như chậm lại. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

_Tớ xin lỗi vì đã không tin cậu, huhu... Tớ biết bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi. Cậu tha thứ cho tớ nhé. Uyên khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống.

_Uyên à, mình biết bạn thấy mình đang thương hại mình, thế nên hãy sống thật với bản thân mình nhé. Đừng làm thế nữa. Tôi nói rồi toan bước ra.

_Không, không... huhu, cậu đừng đối xử với tớ như thế mà. Tớ xin lỗi vì đã làm thế với cậu. Nhưng cậu đã thử đặt mình vào vị trí của tớ chưa? Lúc đó cậu sẽ làm thế nào? Tớ cũng là con gái, lúc nghe cậu nói vậy tớ cũng đau lắm chứ... Huhu, bây giờ tớ biết sai rồi mà... Huhu. Uyên chạy lại ôm chầm lấy tôi từ phía sau lưng. Tôi cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi đang thấm vào lưng mình.

_Hãy để thời gian trả lời đi Uyên à. Mình xin lỗi, mình không thể. Tôi dùng tay phải gỡ tay Uyên ra.

Tôi bước ra khỏi cửa và nhìn lại, Uyên đang quỳ xuống ôm mặt khóc...
 

Đề xuất Voz: Đại Việt Truyền Kỳ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi