Tôi bước ra ngoài rồi chậm rãi đi lên phòng.
Từng bước chân, từng dòng suy nghĩ cứ thế hiện ra trong đầu tôi. Phải chăng tôi đã sai? Nhưng tôi không còn cách nào khác. Uyên đã thay đổi quá nhiều so với trước kia. Trước đây, em là một cô gái nhí nhảnh, ngây thơ, đáng yêu, còn bây giờ tôi cảm thấy em thật xa xôi. Tôi không biết diễn tả thế nào ngoài hai từ "Xa Lạ" khi nghĩ về Uyên.
Phải chăng thời gian, vật chất hay gia cảnh đã khiến người ta thay đổi?
Từng dòng suy nghĩ cứ thế trôi, và tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đang lơ mơ thì có tiếng người gọi tôi dậy.
"Quân, dậy mau, có chuyện lớn rồi!" Trung lay tôi.
"Chuyện gì?" Tôi nheo mắt hỏi.
"Uyên gặp chuyện rồi, xuống nhà nhanh lên!" Trung nói rồi chạy xuống trước.
Tôi choàng tỉnh, chạy vào nhà vệ sinh mở vòi nước rửa mặt rồi nhanh chóng xuống nhà.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hớt hải hỏi. Dưới nhà đã đông đủ cả, chỉ thiếu Uyên.
"Lúc nãy tớ thấy Uyên ôm mặt khóc rồi chạy ra lấy xe máy phóng đi không biết đi đâu. Vừa rồi có bạn của Uyên gọi nói Uyên đang uống say ở quán bar nào đó, lại còn đang ngồi với thằng nào đấy." Lan Anh nói giọng lo lắng.
"Uyên uống ở quán nào?" Tôi hỏi dồn.
"Tụi tao biết rồi. Mày ở nhà đi. Tao, anh Long, Khánh, Phương, Quang đi." Hòa nói.
"Cho tao đi nữa!"
"Nhưng tay mày..."
"Không sao đâu, cứ để cậu ấy đi." Linh nói.
"Ok, đi nhanh thôi!"
Thế là sáu thằng con trai phóng xe đi, ai nấy đều mang một nét mặt lo lắng.
Tôi ngồi phía sau, trong lòng chỉ mong Uyên không gặp chuyện gì.
Đi tầm 25 phút thì tới nơi. Cả sáu đứa xông vào, nhìn quanh quất vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
"Anh ơi, lúc nãy có thấy một cô gái cao khoảng 1m6, mặc áo trắng ngồi uống say ở đây không?" Khánh hỏi một nhân viên phục vụ.
"Nhiều cô mặc áo trắng lắm, anh không nhớ hết." Phục vụ trả lời.
"Anh cố nhớ giúp tụi em đi."
"Để anh suy nghĩ đã nào... Cô gái mặc áo trắng... À, có đấy, con nhỏ đấy uống rượu say đi cùng một thằng khác tầm 24 tuổi gì đấy, được khoảng 15 phút thì cả hai đi về cùng nhau rồi."
"Vâng, tụi em cảm ơn." Chúng tôi đồng thanh nói rồi cùng bước ra.
"Giờ tính sao?"
"Chắc chắn thằng cha đó không phải loại tốt đẹp gì. Giờ nên nghĩ đến tình huống xấu nhất là hắn đang đưa Uyên đến khách sạn hoặc nhà nghỉ nào gần đây." Anh Long nói.
"Giờ sáu người chúng ta chia ra ba hướng tìm. Có gì alo liền."
"Vâng."
Tôi ngồi sau xe Hòa. Tôi cảm nhận được khóe mắt mình đang cay cay, muốn khóc rồi. Uyên ơi!!! Mong rằng cậu đừng gặp chuyện gì nhé. Tớ sẽ không giận cậu nữa đâu mà. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện.
"Bác ơi, cho tụi cháu hỏi, lúc nãy có thấy một thằng tầm 24 tuổi và một cô gái mặc áo trắng vào trong này không?" Tôi hỏi một bác xe ôm.
"Ở đây thì nhiều đôi lắm. Bác lo bán hàng nên không để ý."
"Vâng, cháu cảm ơn."
Chúng tôi lại vòng đi tìm chỗ khác. Hà Nội thì rộng thênh thang, tìm một người giống như mò kim đáy bể vậy. Điện thoại Hòa không ngừng reo, tụi con gái ở nhà đã sụt sịt vì lo cho Uyên rồi.
Đang đi thì tôi nhìn thấy phía trước có một cặp trai gái phóng xe vào. Đứa con gái mặc áo trắng đang vòng tay ôm thằng con trai.
"Hòa, phóng lên xem thử mày!"
"Đéo phải. Không biết thằng chó đó ở đâu, tao mà thấy tao đập chết mẹ nó!" Hòa bức xúc nói.
Vừa lúc đó có điện thoại.
"Alo."
"Đến nhà nghỉ XYZ, đường ABC nhanh lên!"
"Thằng Phương tìm được rồi. Đến đường ABC, nhà nghỉ XYZ nhanh!"
"Ừ!"
Hai đứa phóng với tốc độ bàn thờ tới đó.
Chúng tôi xông vào bên trong thì thấy Phương, Quang, anh Long, Trung đã tập trung đủ cả.
"Chị có thể cho em số phòng thằng con trai vừa đỡ cô gái đến không?" Anh Long hỏi.
"Xin lỗi, nhưng vì đảm bảo cho khách hàng, chị không thể cho được." Cô nhân viên nói.
"Giờ chị có cho không hay để tụi tôi gọi công an tới?"
"Để chị hỏi..."
"KHÔNG HỎI HAN GÌ CẢ, NHANH LÊN! KHÔNG LÀ CÔNG AN ĐẾN ĐẤY NGAY BÂY GIỜ!" Tôi hét lớn.
"Chìa khóa đây. Mấy em đến phòng 129, dãy bên trái ấy."
Anh Long nhanh chóng cầm lấy chìa khóa mà chạy lên tầng.
Chúng tôi mở cửa phòng ra thì đập vào mắt là một cô gái đang nằm trên giường say mèm, không biết gì. May là thằng đó đang tắm nên Uyên chưa bị gì.
Chúng tôi núp vào sau bức tường nhà tắm.
Một lúc sau thì thằng cha đó bước ra, mồm thì huýt sáo.
"Hiu huýt..."
"Bốp!"
"Tụi mày là ai?"
Cả sáu thằng xông vào đấm đá. Tôi thì không đấm mà chỉ sút vào mặt nó. Từng cơn giận tôi trút lên mặt thằng chó đó.
Một lúc sau thì chúng tôi đưa Uyên xuống và đưa về nhà...
*Còn tiếp...*
Nang2007
Trả lời7 tháng trước
Tiếp đi