Logo
Trang chủ

Chương 84

Đọc to

Tôi bước ra ngoài thì thấy tụi thằng Hòa về. Nhìn lại thằng Trung và Quang Béo thì thấy có mấy vết bầm ở trên mặt. Tôi nhớ lúc nãy Hân định nói gì đó nhưng bị chị Oanh chặn lại, lí do là đây. Anh Long và mấy thằng bạn đi đánh mấy thằng đánh tôi.

"Haha, tụi nó nằm viện khá lâu đấy." Thằng Quang cười khoái trá.

"Công bằng rồi nhé. Xem mấy thằng chó đó còn dám to mồm nữa không?" Thằng Phong tiếp lời, giọng hả hê.

Tôi bất thần không biết nói gì. Từng giọt nước mắt lại rơi ra. Có phải tôi quá yếu đuối không, hay là tôi phải cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp được những người bạn thân như anh em ruột thịt trong nhà?

Lúc ở dưới quê, đôi lúc tôi cũng bị bọn khác đánh nhưng chưa hề có một thằng nào ra cản hay giúp đỡ, mà tụi nó còn hùa vào nhau mà hò mà hét. Đôi lúc tức quá cũng phải dùng võ mà đánh lại nhưng tôi cũng nhận được những lời khuyên của mẹ: "Nếu ai đánh con thì con cứ chạy đi, chứ đừng đánh lại họ. Đánh đi đánh lại cũng không ai hơn ai đâu, thế nên hãy học hai chữ thôi. Hai chữ này sau này con lớn lên ra ngoài xã hội rất có ích đấy: 'NHẪN NHỊN'."

Tôi không nói gì mà bật khóc nức nở, tôi khóc vì cạnh tôi có những người bạn tốt như vậy.

Một lúc sau:

"Haha, lúc nãy đánh sướng tay, đã thiệt!" Thằng Hòa cười ha hả.

"Mày thì ngon rồi, có võ mà. Tụi tao cứ nhảy vào mà múc, phê hơn." Thằng Khánh thêm vào, đầy phấn khích.

"Mấy thằng bay phải học hỏi anh nhiều. Cái thằng tóc trọc trọc đấy anh cho nốc ao phát lật. Haha. Lần sau có gì alo tiếp. Chứ tao hơi bị khoái mấy vụ đánh nhau này." Thằng Phương hăng hái nói.

"Thế tụi nó sao rồi?" Tôi xen vào hỏi.

"Lúc nãy tụi anh đánh xong lấy điện thoại gọi cho người nhà nó đến hốt xác rồi. Công nhận đánh sướng tay." Anh Long đáp, vẻ mặt vẫn còn sung sướng.

"Á đau! Uiza..."

"Sướng này! Nhớ lúc đầu năm không nhờ nhóc Quân thì xem anh thế nào? Đó là mấy thằng kia đáng đánh, chứ đánh lung tung là không được đâu đó. Anh coi chừng đó." Chị Oanh bên cạnh véo vào hông anh, trách yêu.

"Vâng. Tuân lệnh bà xã!" Anh Long cười hề hề.

"Hahahahaha..." Cả đám cười ầm lên.

Ngồi được một lúc thì mấy đứa bạn cũng giải tán cả rồi. Chỉ còn tôi, Hòa, Uyên nữa.

"Quân."

"Gì hở?" Tôi quay sang Uyên.

"Cậu thích Linh à?" Uyên bặm môi hỏi, làm tôi không biết phải trả lời thế nào. Nói thích thì cũng không đúng lắm, mà không thích cũng chẳng phải.

"Sao cậu hỏi vậy?" Tôi hỏi lại.

"Cậu trả lời đi, tớ với Linh cậu thích ai hơn?" Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi, truy vấn.

"Mỗi người có một nét đẹp khác nhau. Cậu thì nhí nhảnh, yêu đời. Linh thì lạnh lùng, đáng yêu. Thế nên ai tớ cũng cũng..." Tôi nói đến đó thì cà lăm luôn.

"Cũng gì?" Uyên sốt ruột.

"Cũng không dám mơ tới đâu." Tôi nói thật lòng.

"Nếu có một đứa con gái thích cậu lâu rồi mà chưa nói với cậu. Nếu một ngày cô ấy nói ra thì cậu như thế nào?" Uyên nói, giọng đầy ẩn ý.

"Cậu cứ đùa, có TÓ nó mới thích tớ." Tôi đáp luôn, không nghĩ ngợi.

"Này thì tó, tó này!" Uyên nhăn mặt rồi dùng tuyệt chiêu Véo Thần Chưởng.

"Tớ nói gì sai đâu mà véo tớ, hic. " Tôi vì tay bị băng bó nên không xoa được nên cũng hơi đau.

"Thế cậu vừa nói ai Tó đấy?" Uyên hai tay chống hông, ngước mặt nhìn tôi vẻ bất cần.

"Ờ thì cậu hỏi đứa nào thích tớ thì tớ đáp có Tó nó mới thích tớ mà." Tôi đáp, ngây ngô.

"Ừ ha, để xem sau này cậu sẽ phải thích con tó cho xem, hứ! Tớ đi tắm." Uyên nói mà tôi không hiểu luôn.

"Có điên tớ mới yêu con Tó." Tôi lẩm nhẩm trong miệng rồi lắc đầu ra ngồi xem Tivi.

"Cậu Là Thằng Ngố Nhất Tớ Từng Gặp, Để Rồi Xem!" Uyên cười cười rồi chạy vút lên phòng, để lại tôi ngơ ngác.

Ngồi xem phim một lúc, quay lên nhìn đồng hồ thì cũng 17h25 rồi. Chắc pé Sún sắp về rồi. Không biết lúc gặp tôi thế này nhỏ sẽ khóc hay cười đây.

"Kingcoong..."

Tôi bước ra mở cửa thì thấy pé Sún đang ngồi trên xe máy.

"Sún!"

"Ơ, anh Quân!" Sún dựng xe xuống chạy xuống ôm tôi luôn.

"Anh, ai làm anh ra thế này? Tại sao hai ngày rồi anh không về? Anh có biết mọi người lo lắng cho anh lắm không? Huhu. Nhìn này, trông không gặp có hai bữa mà mặt xanh xao xơ xác thế này hả?" Sún vừa nói vừa mếu máo.

"Anh không sao mà, anh về cho bé tẩm bổ này." Tôi trêu nhỏ.

"Ok anh về đây đừng đi đâu nữa nhé. Anh vào nhà trước đi để em dắt xe vào. Tí vào em tra khảo sau." Pé Sún quệt nước mắt nói, giọng còn sụt sùi.

"Èooo..." Tôi trêu lại.

Bước vào nhà, tôi được bé Sún tra khảo như tù nhân. Sau một lúc tôi cũng được tha bổngggggggggg...

Đề xuất Voz: Chị em, cô giáo...tình yêu...
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi