Logo
Trang chủ

Chương 83

Đọc to

Một lúc sau thì xong xuôi, đám con trai cũng hăng hái giúp đám con gái dọn dẹp "bãi chiến trường".

Tôi thì chẳng giúp được gì nên đành lủi thủi lên trên tầng, tự kỷ một mình.

Đang đứng thì thấy có bóng người sau lưng. Quay đầu lại thì ra là chị Oanh.

"Sao trông em suy tư vậy, Quân?"

"Dạ hi."

"Ở đây ai cũng thương em cả. Thế nên em đừng làm vậy nữa nha. Nhìn nè, như thương binh luôn á," chị Oanh trêu tôi.

"Èooo."

"Thôi, chị xuống nhà đây. Em vào phòng nằm đi."

Tôi không trả lời chị, hít một hơi thật sâu rồi vào phòng nằm ngủ một giấc cho thoải mái.

"Quân, Quân, cậu dậy đi!"

"Ưm... ưm. Linh à?" Tôi lấy tay dụi mắt.

"Cậu ra ngoài này với tớ đi," Linh mắt buồn đưa tay ra.

"Ờ hè."

"Sao cậu lại dẫn tớ về phòng cậu làm gì?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Cạch." Cánh cửa phòng Linh mở ra, bước vào trong đó tôi thấy một cô bé đang ngồi co ro trong góc tối. Đôi mắt cô bé ấy vô hồn nhìn tôi.

"Hức, hức. Ba mẹ ơi, vì con, chính vì con nên ba mẹ mới chết. Con sẽ xuống gặp ba mẹ sớm thôi. Hihi. Con nhớ ba mẹ lắm," cô bé đáng thương khóc rồi đột nhiên cười lớn.

"Ba mẹ đợi con tí nha!" Cô bé ấy ngồi dậy rồi chạy lại soi gương, chỉnh sửa lại áo quần đầu tóc.

"Hihi. Ba mẹ thấy con đẹp không?"

"Bụp... xoảng!" Tiếng vỡ của tấm kính rơi xuống.

"KHÔNGGGGGGGG LINHHHHHHH!" Tôi hét lớn lên rồi bật dậy khỏi giường. Từng giọt mồ hôi cùng với những giọt nước mắt tuôn ra trên má. Tôi không hiểu giấc mơ vừa rồi là gì. Vội mở cửa chạy xuống dưới nhà, tôi thấy Uyên, Hân, Lan Anh, Trang, chị Hằng và chị Oanh mà không thấy Linh đâu.

"Hân, Linh đâu rồi?" Tôi thở dốc hỏi.

"Cậu ấy lúc nãy lên trên tầng ý. Lâu rồi mà không thấy xuống," Hân nói.

"Ờ hì. Mà mấy thằng nghịch tử với anh Long đâu rồi?" Tôi hỏi tiếp.

"À đi..."

"Về nhà ngủ cả rồi. Nói thế chắc tụi đó ra Net," chị Oanh ngắt lời Hân.

"Ờ thế thôi. Em lên phòng đây."

Tôi chạy nhanh lên tầng 3, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Linh ở đó. Rồi lại cố gắng chạy lên tầng 4. Mồ hôi chảy nhễ nhãi trên khuôn mặt. Tìm mỏi cả mắt cũng không thấy bóng dáng ấy. Tôi ngồi sụp xuống và thở.

Một lúc sau lấy lại sức, tôi lại chạy lên tầng thượng.

Từng bước lên là từng nhịp thở mạnh của tôi song hành.

Bước lên phía trên, đập vào mắt tôi là một hình ảnh tuyệt đẹp có một không hai. Một cô gái mặc váy trắng, làn da trắng tinh đang đứng nhìn xung quanh. Từng ngọn gió khẽ rung rinh tạo nên một bức tranh đẹp tuyệt hảo. Tôi bất thần đứng lặng trong vài giây. Tôi công nhận một điều rằng: CÔ ẤY, RẤT ĐẸP VỚI VẺ XINH XẮN KHÁC NHỮNG CÔ GÁI...

"Linh," tôi tiến lại gần nói.

"Nhìn lén nha?" Linh không quay lại mà khẽ vuốt tóc qua một bên.

"Ơ đâu. Tại... tại mệt nên nghỉ ở đằng kia chứ. Nhìn đâu."

"Ừ," Linh vẫn nhìn xung quanh chứ không quay qua tôi.

"Cậu lên trên này làm gì thế?" Tôi hỏi.

"Hóng mát, nhìn xung quanh."

"Ừ."

Thế là hai đứa không nói gì nữa mà cứ đứng như thế.

"Cậu không giận tớ chứ?" Sau một lúc thì Linh quay qua hỏi tôi.

"Không. Mà cũng có," tôi thật thà đáp.

"Tớ xin lỗi, vì tớ không tin cậu. Lúc nghe cậu nói với Lan Anh ở trường học ý. Tớ... tớ..."

"Thôi không sao đâu, tớ bỏ qua rồi mà," tôi mỉm cười.

"Ờm, haiz," Linh thở dài nói.

"Sao thế?" Tôi quay qua hỏi.

"Không sao," Linh quay xuống luôn.

"Cậu sao thế?" Tôi níu tay Linh lại.

"Không sao đâu. Tớ xuống nhà trước."

"À ừ." Tôi cũng không hiểu tại sao lại thế nữa.........

Đề xuất Voz: Những chuyện kinh dị ở Phú yên !
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi