Logo
Trang chủ

Chương 95

Đọc to

Nhìn đồng hồ thì đã ba giờ chiều. Tôi lại lủi thủi xuống phòng khách ngồi.

"Uyên, đi dạo với tớ không? Ở nhà chán quá à?" Tôi nhăn mặt nói.

"Trời nắng thế này đi chơi mà thành Châu Phi luôn hả." Nhỏ vừa ăn táo vừa nói.

"Hơ hơ, cậu không đi đúng không?" Tôi nhìn thẳng. Ai ngờ Uyên không chú ý đến lời tôi nói mà thản nhiên gật đầu.

Tôi cũng mặc kệ nhỏ, đi lên lấy mũ rồi xuống nhà và đi chơi.

Từng bước chân tôi bước đi trên con đường dài quen thuộc. Rồi tôi nghĩ trong đầu mình sẽ tới một nơi.

"Hân!" Ở ngoài cổng tôi thấy nhỏ đang líu ríu nằm trên võng mắc ở hai thân cây trước nhà, vừa đu đưa vừa ngêu ngao hát.

"Ớ... Quâ... Quân à... Hì." Hân nghe thấy tôi gọi thì đứng phắt dậy rồi cúi đầu, tay đan vào nhau như bị bắt quả tang vậy.

"Làm gì mà mặt đỏ thế hả tiểu thư... mà ngoại đâu rồi?" Tôi vừa hỏi vừa bước vào nhà cùng Hân.

"Con chào ngoại." Hihi. Tôi thấy ngoại đang nằm trên giường, còn cu Bo thì đang bóp vai cho ngoại.

"Ơ Quân à, con. Sao tay cháu bị gì thế?" Ngoại ngồi dậy rồi cầm hai tay tôi lên xem thế nào.

"Dạ không sao đâu ạ. Tay con bị té xe, nhẹ thôi mà... hì hì." Tôi cười gượng.

"Anh Quân lâu giờ không qua chơi cùng em và chị Hân nhá. Suốt ngày chị ấy cứ nói về anh suốt." Cu Bo nói.

"Này... Quân, cậu đừng nghe nó nói. Không phải như thế đâu á." Hân, đôi gò má cao ửng hồng lên tự bao giờ, hai tay líu ríu đan vào nhau tỏ vẻ bối rối.

"Hì anh biết rồi. Mà Bo có chịu gả chị Hân cho anh không? Hê hê." Tôi nói rồi nhìn qua, nhỏ thì trợn mắt lên vẻ như không tin vào tai mình nữa.

"Có chứ. Ngoại và cu Bo chấm cháu từ lâu rồi, đúng không Bo?" Ngoại cười hiền từ, những nếp nhăn trên khuôn mặt của ngoại giống như những vết sẹo đi cùng với năm tháng vậy.

"Ngoài anh Quân ra em không cho chị Hân yêu ai cả!" Bo đáp chắc nịch.

"Anh thì cũng... Ừm. Mà không biết ý của tiểu thư nhà ta thế nào đây?" Lúc đó tôi nghĩ cả ngoại và Bo đều đùa nên tôi hùa theo như vậy.

Quay về hiện tại, tôi nhìn sang Hân. Nhỏ thì đỏ mặt nhìn tôi không nói nên lời.

"Tớ... tớ..." Chưa nói xong câu thì Hân chạy vụt ra ngoài sân, rồi để lại bên trong những tiếng cười đùa của ba bà cháu.

Một lúc sau, tôi cũng ra thì thấy Hân đang ngồi trên võng. Thấy tôi, nhỏ lại cúi mặt xuống, đôi gò má lại ửng hồng lên, không biết có phải tại nắng hay không?

"Sao cậu ra ngồi đây?" Tôi ngồi xuống cạnh Hân. Nhỏ thấy thế xích sang một bên, hai tay cứ đan vào nhau.

"... !"

"Lúc nãy mọi người đùa thôi!" Tôi vừa nói vừa đu đưa chiếc võng. Nhớ lúc đó may mà tôi cũng nhẹ, không thì đứt võng không chừng @@

"À ờ... hì!"

"Ôi cười cái xem nào! Xem cái mặt kìa." Tôi nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Hân.

"Hì." Hân cười tít mắt vừa lấy tay đập nhẹ vào vai tôi.

"…..!"

"……!" Hai đứa lại im lặng vì không biết nói gì nữa.

"Sắp nhận lương rồi ha!" Tôi mở lời vừa lấy chân đá những viên đá dưới đất.

"Ờ hi. Mà tay cậu đỡ chưa?" Hân nhìn sang tôi, nhỏ cũng lấy chân đu đưa phía dưới.

"Tớ khỏe như voi cậu không thấy sao? À mà nè, thằng cha kia lâu nay có đến làm phiền không thế?"

"Không nà. Nhận lương xong chắc cũng được ba triệu, trả cho ông kia hai triệu. Còn một triệu... Haiz." Hân thở dài, ánh mắt buồn nhìn đi nơi khác.

"Cậu ba triệu là nhiều rồi. Tớ chắc không đến hai triệu nè. Nghỉ suốt mà." Tôi lắc đầu nói.

"Hì." Hân cười buồn. Ở bên cạnh Hân tôi thấy mọi thứ rất yên bình, nhẹ nhàng mà không ồ ạt.

"Đợi tí hết nắng mình đi dạo nhé." Tôi mở lời rồi nghiêng đầu nằm xuống võng, hai chân để gọn một bên mà đưa qua đưa lại.

"Ờ hi." Hân cũng trố mắt về hành động của tôi lúc nãy và rồi hai đứa, hai con người rơi vào sự yên lặng. Từng tiếng gió ríu rít qua những ngọn cây, ánh nắng cũng thi đua nhảy nhót trên những cành lá. Tôi thả mình vào thiên nhiên và chìm vào giấc ngủ mà không biết lúc đó có một thiên thần đang tựa cằm nhìn tôi……

Đề xuất Tiên Hiệp: Tu Tiên Chính Là Như Vậy
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi

Đăng Truyện