Gần 1 tháng sau chuyến đi từ thiện cũng là lúc chúng tôi hoàn thành xong học kỳ 5 của mình. Thời điểm này hầu hết các sv ngoại tỉnh đều đã trở về quê nghỉ đón tết âm. Chỉ còn số ít như tôi và Minh vẫn còn trụ lại HN vì công việc làm thêm hàng ngày. Xóm trọ cũng vì vậy trở nên thưa thớt vắng vẻ hơn.
Đứng trong bãi xe của đội sau chuyến hàng cuối ngày, tôi băn khoăn, lơ đễnh nhìn màn hình đt. Túi thuốc bổ trên tay mới mua được, muốn gửi cho mẹ Nhung mà đã 2 ngày hn tôi thể không liên lạc với cô ấy. Ban nãy nhận được cuộc gọi Minh nhờ tôi qua đón đến quán cafe của Phong cũng vì 2 ngày hn Nhung không đến quán. Quán thiếu trầm trọng người chơi nhạc nên buộc Phong phải đi tìm sự giúp đỡ. Tất nhiên là Minh cũng không có lý do gì từ chối cả.
Tôi đón Minh vẫn ở clb múa hát cũ, ngồi chờ Minh xếp nhạc cho bọn trẻ nhảy múa mà lòng tôi cứ nóng râm ran 1 cách khó hiểu. 1 cuộc gọi đến nhưng là của My báo tối nay phải ở trường tập văn nghệ nên về muộn. Tôi thở dài cố gọi lại lần nữa cho Nhung nhưng đáp lại vẫn chỉ là giọng nói mặc định đáng ghét của tổng đài.
- Cảm ơn Minh và Hoàng nhé, hn cuối tuần mà quán lại nghỉ mất 2 tay nhạc, thật khó quá!!! - Phong ra tận ngoài cửa đón Minh và tôi.
- Có gì đâu anh, cũng mấy khi ae mình có dịp chơi nhạc cùng nhau đâu. - Minh cười rạng ngời nhưng lúc này điều tôi quan tâm lại là chuyện khác.
- Đã 2 ngày Nhung không đến quán rồi hả anh?
- Ừ, mình gọi nhưng không được, thậm chí 2 hn Nhung cũng không có ở nhà. Mà Nhung có... liên lạc gì với Hoàng không? - Phong nhìn tôi chờ đợi, tôi chưa kịp trả lời thì 1 giọng nói trong trẻo từ bên trong quán vọng ra theo tiếng người xuất hiện.
- Anh ơi, có tin từ chị em rồi... cô giúp việc vừa gọi báo chị Nhung em vừa mới về nhà. Thôi, giờ chắc em cũng về luôn đây, không ở lại được nữa đâu. - Đan Hạ từ trong quán đẩy cửa bước ra. Nét mặt vừa mừng vừa hồi hộp.
- Em về luôn ah... Ừ, vậy đợi chút để anh lấy xe...
- Anh cứ ở lại đi, quán đang thiếu người mà. Hạ để em đưa về cho.
Phong lưỡng lự 1 hồi có vẻ hơi do dự trước đề xuất của tôi. Đúng lúc tay Chung guitar chạy ra kêu khách đang í ới gọi nên anh ta đành phải đồng ý. Miễn cưỡng cùng Minh trở vào quán làm tiếp công việc của mình.
Quãng đường về nhà Nhung không phải là ngắn nhưng suốt quãng đường tôi không nói chuyện nhiều với Hạ ngoài vài câu hỏi xã giao cho có lệ. Tập trung vào chạy xe và chạy thật nhanh trong mức an toàn. Không hiểu sao tâm lý của tôi lúc đó lại lạ lùng đến thế.
- Chị cháu đang ở trong nhà phải không... A.Hoàng cùng vào vố em luôn đi.
Hạ nói rồi nhanh chân nhảy nhón vào nhà khi cô giúp việc mới mở được 1 bên cổng. Tôi cũng khẩn trương theo Hạ đi sâu vào bên trong. Còn chưa kịp quan sát, ngắm nghía ngôi biệt thự thì tiếng đối thoại từ bên trong vọng ra đã chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của tôi.
- Con không thể tự tiện bỏ đi 2 ngày rồi lại về đây yêu cầu bố 1 khoản tiền vô lý như vậy được.
- Bố, trước đây con chưa từng cầu xin bố chuyện gì to tát. Lần này chỉ xin bố đáp ứng cho con mượn số tiền này thôi, sau này con sẽ kiếm gửi trả lại bố. Số tiền này đối với bố có thực sự to tát đến mức bố không thể giúp dù cho con gái mình đã lên tiếng cầu xin.
- Tiền bạc đều là mồ hôi công sức làm ra, chưa kể số tiền này ở tuổi của con cũng không phải là nhỏ. Bố không thể cho con nếu không biết rõ mục đích thực sự của nó.
- Nó quan trọng với tương lai con, quan trọng với cả cuộc đời con. Như vậy đã đủ quan trọng với con chưa ạ!!!
- Nếu con trước sau vẫn chỉ biết nói đi nói lại duy nhất 1 câu đó thì kể cả 1 đồng bố cũng sẽ không cho.
- Vậy việc mẹ con bị ung thư sắp chết có phải việc quan trọng với con không thưa bố...
Tiếng nức nở rấm rứt mang theo sự kìm nén khi tôi và Hạ đi đến trước cửa phòng nơi phát ra những tiếng đối thoại...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vô Địch Thiên Mệnh