Minh không nói gì, vẫn đứng yên soi đèn cho chúng tôi đào đất. Tôi biết cô ấy vừa có ý muốn giúp mà làm vậy chắc cũng để thể hiện phần nào sự ức chế của cô ấy với tôi trong suốt 1 tuần qua. Trời mùa đông trên vùng cao vốn đã rất lạnh, nay thêm mưa gió lại càng cắt da cắt thịt. Áo mưa cùng áo khoác dày cũng chẳng ăn thua, mỗi lần hít thở là lạnh đến tê buốt hết cả khoang ngực. nỗi ê ẩm khó chịu lan ra cả sống lưng.
Hố sụp được lấp, chiếc hilux đã có thể tự mình thoát ra. Nhưng trời vẫn mưa biến con dốc trước mặt như vừa được rưới 1 lớp "mỡ bò" bằng bùn lầy. Xe chạy chậm nhất có thể mà 2 bánh sau vẫn đảo như chó vẫy đuôi. Cả 2 xe đi cố thêm vài chục mét nữa thì gặp 2 xe khác cũng trong tình trạng tương tự nên quyết định dừng lại chờ mưa tạnh bớt mới dám đi tiếp. Hơn chục xe đi đầu trong đó có xe của Nhung do kịp vượt qua đoạn lầy này lúc mưa còn nhỏ nên đã thoát được ra đường lộ. Cả đoàn vẫn liên lạc thường xuyên với nhau nên quyết định chia làm 3 tốp. 1 tốp về trước, 1 tốp 2 xe ở lại trực chiến chờ yêu cầu giúp đỡ từ tốp 4 xe kẹt lại sau cùng của chúng tôi.
- Tay anh chảy máu rồi kìa, không cảm thấy gì à... Đưa đây tôi xem nào.
Minh cầm tay tôi xem xét rồi tìm hộp cứu thương đã cất sẵn trên xe từ sáng. Vết thương này là do ban nãy vội đào đất mà trượt vào xẻng của anh tài xế kia. Vết rách ngay gần ngón cái, không phải là nhỏ nhưng vì mải làm nên tôi cũng chẳng để ý, giờ nghe Minh hỏi mới nhớ ra. Cồn rửa, thuốc đỏ, cloxit, cuối cùng là băng gạc... Có lẽ do đã quen xử lý vết thương cho tôi nhiều lần nên cô ấy làm nhanh lắm. Thoắt cái bàn tay trái tôi đã kín như bưng, trắng phau màu gạc sạch sẽ.
- Cảm ơn.
Minh im lặng sau lời cảm ơn của tôi, bên ngoài trời vẫn mưa rả rích dù đã nhỏ bớt phần nào. Không gian xung quanh đen 1 màu mực, chỉ nhấp nháy có ánh đèn cảnh báo của 4 chiếc xe lập lòe như ma chơi.
- Lúc nãy cô hát hay lắm, sao chỉ hát mỗi bài mà không hát thêm bài nữa.
- Phải để cho người khác hát nữa chứ, đâu có nhiều tg cho mình đâu. Mà hát hay nhất hn phải là lúc a.Phong song ca cùng chị Nhung.
Tôi nhìn Minh cười mà thấy nét cười không được tự nhiên mọi khi. Chịu để ý sẽ thấy Phong hn hỗ trợ Nhung trong khá nhiều việc. Dường như chỉ trực chờ Nhung làm 1 việc gì đó là anh ta sẽ lập tức có mặt để giúp đỡ. Mà phần lớn những việc Nhung làm Minh đều tham gia. Hiển nhiên sẽ không khó để cô ấy thấy những điều đó.
- Lúc hát nhìn 2 người họ rất đẹp đôi, kể cả lúc bình thường cũng vậy. - Minh tiếp tục cảm thán, mí mắt hơi cụp xuống.
- ... Hơi tiếc là họ lại chỉ là bạn, Nhung vô tư lắm nên chỉ xem Phong như 1 người bạn... cao hơn nữa thì chắc là anh trai thôi. Haizz... - tôi ngả người châm thuốc, thở dài với chính điều mình vừa nói.
- Điều đó... làm sao anh biết được? - Minh lập tức nhìn thẳng về phía tôi, điều mà cô ấy không hề làm trong suốt chuyến đi này.
- Nhung nói với tôi như vậy. - dứt lời tôi nằm ngửa người tựa đầu vào thành ghế. Buông thả mình theo làn khói trắng nhờ vừa thở ra. Mông lung không biết mình làm vậy là đúng hay sai nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại nữa rồi.
- Hết giận tôi rồi chứ. - tôi cố tìm 1 chủ đề khác để bản thân khỏi bị chi phối bởi những cảm xúc lạ vừa khởi phát trong lòng.
- Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng. - Minh thấy tôi mở lòng liền nhếch khóe miệng.
- Sao nào?
- Hừ, đàn ông con zai gì mà thù dai như...
- Như cái này phải không... Ái da, đau, đau... tay tôi vừa bị thương xong mà... hê hê...
Minh nói chưa hết câu đã bị tôi ấn đầu, xoa mòng mòng. Tức khí quá bèn đấm xoáy tôi mấy phát vào người khá đau mặc cho tôi cầu xin trong tiếng cười nhăn nhở... Trời bấy giờ cũng đã ngớt mưa đi khá nhiều. Nhấp nhấp lại chân côn, chân phanh, khả năng phải đêm nay mới về được tới HN...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nhẹ Nhàng Đêm Khuya - Câu Chuyện Tuổi 23