Theo hướng ai đó gọi, tôi quay lại... không ngờ đó lại là Quân.
- Hoàng phải không?
- Anh... có việc gì không? - Thấy Quân điềm nhiên đứng chờ mình, tôi bực dọc nhưng vẫn cố kiềm chế, giọng nói thành ra có phần trầm xuống.
- Cũng không có gì, chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi. - Phải công nhận gã này có giọng nói và dáng dấp khá phong độ. Thêm bộ mặt đeo kính phong lưu, tuổi tác trưởng thành, từng trải. Không khó hiểu khi Thùy phải đổ gục trước sự tấn công của hắn. Dù vậy cách nói chuyện rề rà cùng khóe miệng hơi nhếch, có phần tự mãn càng làm tôi tăng thêm ác cảm. Định bụng từ chối nhưng thấy thái độ hắn như vậy tôi lại thấy hứng thú, cũng muốn xem xem hắn định nói gì. - Thôi được rồi, có chuyện gì anh nói đi.
- Nói ở đây à?
- Tôi với anh chắc cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau. Cứ nói luôn ở đây được rồi.
- Oke, vậy thật thẳng thắn nhé! - Quân khoanh tay nhìn tôi vài giây rồi mỉm cười. - Sau này mong cậu và Thùy hai người... vẫn sẽ là bạn tốt của nhau.
Tôi nghe mà nửa người chợt động, không hiểu vì sao hắn lại nói vậy. - Tại sao anh lại nói vậy?... Thùy vừa nói gì với anh à?
Gã Quân vẫn cười mỉm. - Không, không hề. Cô ấy vẫn chưa liên lạc gì với tôi kể từ lúc cậu đến. Có điều, thấy cậu vậy nên tôi nghĩ...
Cái nhún vai hiện rõ vẻ khiêu khích, tôi cũng lờ mờ đoán ra phần nào mục đích của hắn. Dẫu biết vậy nhưng cơn tức giận vẫn âm ỉ dâng lên trong lòng. - Nghĩ gì?
- Hẳn cậu cũng đã biết tôi và chuyện xảy ra giữa tôi và Thùy. Thành thật mà nói, tôi rất muốn xin lỗi cậu nhưng lại không biết phải xin lỗi thế nào nếu xét trên phương diện tình cảm. Cảm xúc mà, làm sao có thể ngăn được nó, đúng không. Trái tim bảo có mà ta nói không, đó là giả tạo. Tôi và Thùy cũng vậy, cả hai đều có tình cảm với nhau nên chuyện xảy ra hôm nay chỉ là sớm hay muộn thôi.
- Anh có vẻ hả hê khi phá hoại thành công người khác nhỉ? Đó là tính cách của anh à?
- Hà hà, tôi hiểu và thông cảm với tâm trạng hiện tại của cậu. Không thể nói lời xin lỗi nên tôi muốn nói lời cảm ơn cậu.
- Tôi làm gì mà anh phải cảm ơn? - Tôi bắt đầu nóng mắt.
- Có chứ, vì nếu bản thân cậu khá khẩm hơn, hẳn tôi đã khó giành được Thùy. Con người... kém cỏi như cậu, tôi phải cám ơn rất nhiều là khác. - Gã Quân nói xong cười khinh khỉnh.
- Anh nói cái gì, nói lại xem nào!!! - Tôi không kiềm chế được nữa, hùng hổ chỉ chực đối phương tiếp tục khiêu khích là sẵn sàng lao vào.
- Đừng nóng, bình tĩnh nào, cậu có biết cũng chỉ vì cái tính cạn nghĩ của cậu mà Thùy chán cậu không!
- Mày... - Tôi đổi xưng hô, lòng mắt đã bắt đầu nóng hổi.
- Muốn đánh nhau à? Hê, dù đã lớn rồi nhưng tôi cũng không ngại đâu. Chỉ khuyên cậu tỉnh táo nhìn lại khả năng của mình xem có ăn được không hãy đánh. Còn khôn ngoan thì nên im lặng nghe tôi nói tiếp.
- ĐMM!!! - Cơn giận bùng phát, không còn kiểm soát được nữa, tôi hung hăng lao đến.
"Bốp" - Một cú đánh mạnh hướng thẳng vào mặt khiến tôi choáng váng. Mặt mũi tối tăm, nổi đốm, tôi mất phương hướng loạng choạng ngã.
- Đã cảnh cáo trước rồi, con người kém cỏi từ sức lực cho đến bản lĩnh như cậu...
- ĐMM, tại sao mày lại làm vậy? Mày đã thắng tao, đã có được Thùy rồi, tại sao còn muốn phá tao? - Toàn thân tôi run lên vì sôi máu, tức giận trong bất lực vì bản thân yếu đuối không thể làm gì kẻ đáng ghét đang đứng ngay trước mặt. Không ngờ rằng trên đời lại có kẻ đểu giả như hắn.
- Thắng thua à, không hề có chuyện đó. Bản thân cậu chắc chưa bao giờ biết tự hỏi mình là cái thứ gì trên đời này, đúng không? Tôi chưa bao giờ coi một thằng vô tích sự, yếu đuối chỉ biết ăn bám như cậu là đối thủ của mình. Từ lúc biết Thùy yêu một người như cậu là tôi đã nắm chắc sẽ chiếm được cô ấy, chỉ là thời gian chờ đợi lâu hơn tôi tưởng. Thùy còn nặng tình, có thể là do cậu đối xử tốt với cô ấy, có điều với đàn ông thì nó vẫn chưa đủ. Phụ nữ cần một người ấm áp nhưng còn cần một người có tài, có trí hơn để dựa vào. Ở cậu không có điều này nên Thùy mới đến với tôi. Những lời này cũng chỉ là tôi thay cô ấy nói ra thôi, khó nghe nhưng nó đúng với cậu.
- Mày thì biết Thùy nghĩ gì mà đòi nói thay cô ấy!!!
- Hê, tôi biết nhiều hơn cậu tưởng đấy. Vậy nhé, cứ từ từ tiếp nhận những gì tôi đã nói, có thể sau này cậu sẽ thấy biết ơn đấy. Còn nữa, nếu cậu biết nghĩ thì từ giờ trở đi đừng gặp và làm phiền Thùy nữa. Tự làm bản thân mình tốt hơn đi rồi hãy tính chuyện lo cho người khác.
Gã Quân vỗ vai tôi rồi rời đi... Vài phút trôi qua, tôi vẫn ngồi thừ bên vệ đường như vậy. Mặt mũi lấm lem máu mồm máu mũi cũng đã ngừng rỉ vì khô lại. Thỉnh thoảng vài đôi trai gái đi chơi muộn lại ngó nghiêng nhìn tôi tò mò. Kể như không dựng chiếc SH bên cạnh, dễ họ nghĩ tôi là lưu manh, ăn mày, du thử du thực cũng nên.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chí Quái Thư