Logo
Trang chủ
Chương 10

Chương 10

Đọc to

- Anh... Anh...

Thùy trợn tròn mắt khi thấy tôi từ đằng xa nhưng mãi tới khi xe tôi lại gần mới run rẩy nói không ra tiếng. Tên Quân cũng khá bất ngờ nhưng hắn vẫn giữ được thái độ bình tĩnh khi chạm mặt tôi. Có vẻ hắn biết tôi còn trước cả tôi biết về hắn.

- Em đi chơi về rồi thì mình vào nhà đi, ở ngoài lâu lạnh đấy. - tôi vẫn nhẹ giọng quan tâm Thùy, không để vào mắt sự tồn tại của Quân.

- Vâng... - Thùy lí nhí rồi quay sang nói với Quân - Anh cứ về đi.

- Lát về anh gọi nhé!!!

Tay Quân cũng không nhìn tôi, mỉm cười với Thùy, thái độ bình thản nhưng đầy công khai, khiêu khích. Tôi khẽ nhếch mép, để giải quyết chuyện này vốn dĩ tôi cũng không cần sự có mặt của hắn. Chỉ cần giải quyết mình phía Thùy là đủ rồi.

Suốt quãng đường đi lên phòng, tôi và Thùy không ai nói với ai câu nào. Đến khi vào phòng cũng vậy, tôi đốt thuốc còn Thùy thay quần áo, thay xong cô ấy cũng chỉ ngồi thừ trên giường. Dập điếu thuốc, tôi lại gần ngồi cạnh Thùy. Bàn tay theo thói quen vuốt ngược mái tóc dài ánh màu hạt dẻ.

- Vẫn chờ một ngày em để tóc ngắn xem có hợp với cái cặp này không... Nhưng chắc là... anh không đợi được nữa rồi.

Tôi nhỏ giọng thì thầm mà lòng nặng như đeo đá. Thùy nghe vậy hai mắt nhạt nhòa, nhìn tôi lắc đầu. Sau đó như không chịu nổi nữa, liền ôm mặt lao vào lòng tôi sụt sùi. Bờ vai run nhẹ theo từng tiếng nấc.

- Em... xin lỗi... xin lỗi... Xin anh...

- Xin gì nữa hả em... xin giải thích ư. Những thứ cần thấy, ban nãy đã thấy hết rồi, tất cả mọi chuyện đến giờ anh cũng đã hiểu rõ. - vẫn để Thùy ôm mình nhưng mọi thứ với tôi giờ đã quá chán ngán.

- Em biết là anh không muốn nghe em giải thích... Nhưng ít nhất hãy để em nói...

- Được rồi, vậy trước tiên trả lời anh. Em và anh ta quen nhau lâu chưa? - tôi đẩy Thùy ra để cả hai đối diện nhau.

- Em quen anh ấy... đợt tháng 8.

- Em và anh ta "bắt đầu" với nhau bao lâu rồi?

- Dạ, anh... Chính thức là từ... giữa tháng 11. - Thùy khó nhọc trả lời.

- Ra vậy, ha ha, vậy là em phản bội anh, chính thức cũng được tròn 1 tháng rồi nhỉ.

Thùy nghe vậy nước mắt lại lưng tròng. Tôi mặc kệ, vẫn tiếp tục để mặc cảm xúc của mình.

- Tại sao em làm vậy, tại sao lại đổi thay? Có phải vì nó có thể giúp em công việc hiện tại???

- Anh... anh đang nói gì vậy?

- Đúng phải không, nó thành đạt thế, nó còn có thể cho em nhiều thứ hơn anh có thể mà, có phải không? Em thông minh lắm, ha ha ha!!!

"Bốp" - Thùy đưa tay tát tôi, tát xong chính em cũng giật bắn mình. Mặt mày nhợt nhạt nói trong nước mắt.

- Anh có thể chửi mắng em vì phản bội anh... Nhưng anh không có quyền xúc phạm em như vậy... Em thật sự thất vọng khi anh nghĩ em là loại người vì vật chất mà thay lòng.

- Vậy em muốn anh phải nghĩ sao, em nói là muốn nói, vậy em hãy nói đi. Nói đi!!!

- Tại sao không bao giờ anh chịu hiểu chứ!!! - Thùy hét lên với tôi. - Em yêu anh, trước đây hay ngay lúc này em cũng luôn yêu anh. Vì yêu anh, em mới luôn nghĩ chuyện tương lai chúng mình. Em lo cho anh, muốn anh cố gắng, muốn anh phấn đấu vì em muốn chồng em sau này là người mà em và các con em có thể dựa vào. Em yêu anh nhiều lắm, em biết là anh biết điều đó... nhưng tại sao chưa bao giờ anh chịu vì mình, vì em mà cố gắng vậy. Mỗi lần em đúc thúc, anh thất hứa... anh có biết anh làm em mệt mỏi và thất vọng thế nào không???

- Và thế là... em chấp nhận người ta...? - tôi thẫn thờ hỏi sau khi nghe những lời Thùy nói.

- Anh ấy quan tâm em từ lâu rồi nhưng lòng em vẫn chỉ có anh. Nhưng... chính sau lần chúng mình xa nhau nửa tháng. Em rất buồn và tuyệt vọng... lúc ấy anh ấy chính là người cho em... cảm giác bình yên khi ở bên. Nó rất giống với cảm giác khi em ở bên anh.

- Như vậy, xem ra... em đã yêu anh ta rồi. Cũng phải, vì anh ta có tài, thành đạt mà. Mà nếu đã vậy, tại sao em không chia tay anh đi, sao còn lừa dối sau lưng anh làm gì?

- Không... vì em vẫn còn yêu anh... Em thực không làm nổi... - nói dứt câu Thùy lại ôm mặt nức nở.

- Em quên anh đã từng nói "tình yêu đôi lứa là thứ không thể chia sẻ" rồi à. Yêu 2 người cùng lúc... người đến sau mới chính là người yêu sau cùng...

Thùy vẫn lắc đầu ôm mặt khóc.

- Anh chấp nhận rồi đấy, em không cần tự dày vò mình nữa đâu. Chúng mình... chia tay đi!!!

Nói xong điều phải nói, tôi thở dài đứng dậy bỏ đi... sau lưng vẫn còn văng vẳng tiếng sụt sùi nức nở của Thùy, chỉ là em không còn gọi theo níu kéo tôi như ngày xưa mỗi lần giận nhau nữa.

Thẫn thờ lấy xe rời khỏi khu nhà trọ, tôi vừa ra đến đoạn rẽ thì có tiếng người gọi với theo...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thả Tại Nữ Ma Đầu Bên Người Vụng Trộm Tu Luyện
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện