Logo
Trang chủ
Chương 87

Chương 87

Đọc to

Chín giờ tối, về đến nhà đã được nửa tiếng nhưng men bia rượu ngà ngà vẫn còn đọng trong hơi thở của tôi. Ngồi trên giường nhìn ra cái lưng nhỏ gầy đang ngồi học mà tự dưng thấy thương My. Ban nãy chỉ vì chút thiếu kiềm chế do xúc tác của bia rượu mà tôi đã hơi nổi nóng với con bé. Số là cái chuyện My muốn chờ tôi về để hỏi không hẹn lại chính là về chuyến đi từ thiện kia. Chẳng hiểu nghe Minh rủ rê từ lúc nào mà con bé nằng nặc xin tôi cho đi bằng được với lý do muốn có một trải nghiệm thực tế. Và chuyến đi vào chủ nhật nên không ảnh hưởng nhiều đến việc học.

Lúc tối ở quán bia tôi đã hơi bực khi anh Long gọi điện trực tiếp phân phó tôi, tuần tới mang theo một xe hỗ trợ đoàn từ thiện. Xem như là hành động bù đắp cho rắc rối mà tôi gây ra, vừa là để thể hiện thiện chí làm ăn lâu dài với bên công ty đó. Tất nhiên, là công việc thì cực chẳng đã nó còn thuộc về trách nhiệm của mình. Nhưng với đứa em gái mà mình hết lòng chăm lo. Vì nó mà cố gắng làm mọi việc dù vất vả. Nay lại lỳ lợm năn nỉ, tệ hơn là xem nhẹ sức khỏe lẫn việc học hành thi cử cuối kỳ chỉ vì một chuyến đi lên tận vùng núi làm tôi không khỏi đùng đùng nổi giận.

My vốn sợ uy anh nó một phép, nghe tôi quát một tiếng: "Anh đã bảo không được đi là không được đi". Thì liền biết điều vâng dạ, tự động chấm dứt ngay những nỗ lực thực hiện mong muốn của mình mà lẳng lặng xếp đống sách vở ngồi vào bàn học. Dù bên ngoài không tỏ thái độ gì nhưng tôi biết trong lòng My không nhiều thì ít cũng có chút ấm ức vì cơn nóng giận của tôi. Suy cho cùng mục đích của nó là tốt nhưng chưa phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. My là đứa biết nghĩ nên tôi cũng không muốn giải thích thêm về thái độ của mình lúc đó. Tốt nhất là để nó tự xoa dịu tổn thương trong lòng bằng sự nhận thức đúng đắn của mình.

Ngón tay vô thức miết trên màn hình điện thoại... cái nhếch mép không đủ khuyết để làm thành nụ cười... Không một cuộc gọi, cũng chẳng một tin nhắn hỏi han, nhất là sau chuyện liên quan đến My vừa rồi. Có lẽ tối nay tôi nên ngủ sớm, tránh đối diện khuôn mặt ấy vì men bia rượu trong hơi thở vẫn còn chưa vương...

- My ơi... đang học bài à? Thế nào... tình hình thế nào rồi?

"Nhân bảo như thần bảo", từ tiếng giày tất tả ngoài cầu thang cho đến tiếng nói lanh lảnh chỉ cần nghe đã biết người. Tôi lười biếng mở mắt... chính là khuôn mặt ấy. Vẻ hớn hở có vẻ bớt tươi hơn sau cái lắc đầu khe khẽ của My.

- Anh em đã về chưa... À, đang nằm kia rồi à. Hoàng ơi, qua phòng tôi có chuyện chút.

- Nói luôn ở đây đi. - tôi vẫn nằm nguyên tư thế, trên trán đã bắt đầu âm ẩm.

- Qua tôi để cho cái My còn học, nói ở đây ảnh hưởng nó.

- Biết nghĩ cho việc học của nó thì lần sau đừng có làm vậy nữa.

Tôi đanh giọng, cái My một lần nữa lắc lắc đầu ra hiệu. Minh nhìn nó và tất nhiên hiểu ý tứ cái My đang muốn nói gì với mình. Tuy vậy cô ta vẫn thản nhiên, từ khuôn mặt cho đến giọng nói. - Sang ngay nhé, tôi còn phải đi tắm.

- Tôi sang rồi đây.

- Để bình tĩnh hẳn đi đã rồi nói.

Minh cắm sạc điện thoại xong liền cởi khăn quàng cổ và áo khoác treo lên móc. Lộ ra chiếc áo thun mỏng manh màu cà phê cùng quần tất nâu đồng màu. Nếu không vì câu phủ đầu vừa rồi cùng hoàn cảnh hiện tại, có lẽ tôi đã buột miệng mà khen rằng: trông cô ấy lúc này thật xinh đẹp.

- Tôi đoán thử thôi nhé... có phải anh vừa đem chuyện hồi chiều về đổ lên đầu em gái mình phải không?

Minh vừa bới mái tóc bồng vừa nhìn tôi. Tôi thở nhẹ, nghĩ đến sự hối hận ban nãy khi nổi nóng với My làm bài học. Dù đối diện với cách nói phủ đầu của Minh lúc này không dễ chịu chút nào. Có thể nói là thất vọng với một số ý tưởng có thể đang tồn tại trong đầu cô ấy.

- Cô nghĩ tôi làm vậy thật à... có lý do gì không, ví như thấy tôi không tốt, cục tính hay là xấu xa chẳng hạn.

- Tôi không biết, tôi chỉ đoán thôi, vậy nên mới phải hỏi anh. Tuy nhiên có một điều tôi thấy, anh quá khắt khe với em gái mình. Lý do gì mà anh không cho nó tham gia chuyến đi cùng tôi.

- Tôi không muốn tranh luận lan man về chuyện này vì mỗi người, mỗi nhà có một hoàn cảnh riêng. Chỉ cần biết tôi mới là người phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cái My chứ không phải cô. Cô quan tâm đến nó, tôi rất cảm ơn. Nhưng tôi là anh nó, có một số việc như việc này chẳng hạn, nếu tôn trọng tôi thì cô đã không làm vậy. Một chuyến đi lên tận vùng Tây Bắc không phải chuyện đơn giản. Cũng sắp cuối học kỳ rồi, việc của nó là tập trung học cho tốt chứ không phải tham gia những chuyến đi như thế này.

- Hừ, anh nói lắm nói nhiều vậy cuối cùng cũng chỉ muốn "đâm" vào chuyện tôi làm hư em anh thôi phải không. Gì mà "trách nhiệm" với "tôn trọng", con người tôi đơn giản lắm chứ không phức tạp quy tắc mẫu mực được như anh đâu. Nhưng đừng tưởng vì vậy mà có quyền quy chụp hay lên giọng giảng đạo người khác. Hôm nay đến như người giúp anh, anh đã nói được câu cảm ơn nào chưa. Cũng có thể là do anh quên nhưng tôi nói vậy để anh thấy đừng chỉ nhìn vào những việc người khác làm không thuận mắt mình mà đã vội đánh giá sai về họ.

- Cái gì mà cảm ơn cơ... Có phải ý cô muốn nói về chuyện anh Phong...

- Thôi không nói nữa, nói nữa thế này sẽ chỉ thêm cãi nhau. Đúng, tôi không có em ruột nên không hiểu được trách nhiệm "cao cả" với em mình như anh, được chưa. Hôm nay anh đã nói vậy thì tôi sẽ tự "biết thân biết phận" người dưng của mình mà hạn chế với cái My. Còn chuyến đi từ thiện anh không đồng ý cho nó tham gia thì thôi, tôi cũng không có quyền gì can thiệp cả. Okie rồi chứ, giờ thì anh về đi, tôi còn phải đi tắm.

Minh đẩy tôi ra khỏi cửa, đuổi xơi xơi không chút nể nang. Tôi không rõ thái độ cô ta như vậy là vì đuối lý hay vì tức giận nữa. Trong cuộc tranh luận mà như cãi vã vừa rồi thậm chí cô ấy còn nhắc đến Phong. Lời cảm ơn của tôi đối với anh ta thế nào. Đối với cô ấy lại quan trọng đến thế sao.

Hơi men trong người chắc đã tan đi khá nhiều, tôi lặng lòng trở về phòng mình. Liền bắt gặp cái nhìn đầy vẻ hối lỗi của My.

- Haizz... mai chủ nhật rồi, em nghỉ sớm đi. Sáng mai anh em mình về quê cho mẹ bất ngờ nhé.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện tình 2 năm trước
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN