Nói là sáng về nhưng cũng phải tới gần trưa hai anh em mới về tới nơi. Lý do là cả buổi sáng tôi chiều lòng My đi lùng sục tới vài cửa hàng đồ handmade để tìm mua tặng mẹ một chiếc túi da thật. Túi này để mẹ tôi đựng tiền và một số thứ khi cần đi đâu đó nên phải đẹp và bền, thay cho chiếc túi đã cũ hiện tại. Phân vân lựa chọn mãi một hồi mới chọn được một chiếc ưng ý. Là dạng túi khóa lai cặp gài màu da nâu. Hoa văn họa tiết không cầu kỳ, chỉ là những đường vẽ hoa nổi theo lối châu Âu. Đơn giản nhưng tinh tế, chắc chắn sẽ hợp với thẩm mỹ của mẹ tôi.
Hai anh em không gọi điện trước vì muốn mẹ bất ngờ. Do vậy mà qua cửa hàng lại không thấy mẹ mở hàng như mọi khi. Không biết là có chuyện gì.
- Chắc hôm nay mẹ bận chuyện nên mới nghỉ thôi.
Tôi trấn an My trên đường về nhà, về đến nơi thì cửa đang mở sẵn. Cảm giác an tâm phục hồi, tôi và My đi nhanh vào nhà thì có người bên trong bước ra...
- Ơ... anh... Anh và My cùng về à?
****
Chuyện Thùy vẫn thỉnh thoảng ghé qua thăm mẹ tôi mỗi khi về quê, tôi đã biết từ hồi My còn chưa lên Hà Nội. Tuy vậy tình cờ gặp nhau thì đây mới là lần đầu tiên.
Lúc anh em tôi về thì thấy Thùy đang lúi húi làm gì đó từ trong bếp chạy ra. Nguyên do cũng liên quan tới việc mẹ tôi nghỉ hàng ngày hôm nay. Mẹ cảm thấy hơi mệt nên nghỉ ở nhà, Thùy cũng mới qua thăm từ sáng. Thấy vậy liền tất bật chuẩn bị cháo não rồi ở lại ăn cơm cùng mẹ tôi luôn. Cũng may hai anh em tôi đã mua thêm kha khá đồ ăn từ trước nên bữa trưa không có gì phải khó khăn.
Tôi vẫn bình thường nhưng Thùy thì có vẻ ngại, có ý muốn về nhưng mẹ tôi kiên quyết giữ lại nên bữa trưa vẫn đủ bốn người. Sau một năm gặp lại, nhìn Thùy càng trưởng thành và kiêu sa hơn trước. Được nhận vào làm không chính thức tại một bank ngay từ trong giai đoạn tiền thực tập nên phong thái của cô ấy cũng có nét điềm đạm, thuần thục hơn hẳn. Dù vậy thì với tôi lúc này mà nói, với Thùy chỉ còn là cảm giác của một người từng quen biết. Còn để làm bạn theo ý muốn của cô ấy. Đối với tôi chỉ là một danh từ mang tính xã giao hơn là tình cảm thực chất. Thường những thứ đã vỡ, gần như không bao giờ có thể lành lại, tôi chỉ là thuận theo tự nhiên, cũng như thủy tinh và pha lê mà thôi.
- Túi đẹp không mẹ, con với anh Hoàng chọn cả sáng nay mới được đấy.
My và mẹ hai mẹ con cứ tấm tắc với nhau trong khi tôi lang thang sân trong nghịch đùa cùng con chào mào. Con chim này từ ngày tôi mang về cho mẹ đến giờ vẫn vậy. Không lớn thêm cũng chẳng "già" đi chút nào. Duy cái tật lắm mồm của nó theo lời mẹ kể có vẻ như ngày một tăng. Về điều này thì tôi công nhận, nãy giờ đứng ở đây có một lúc thôi mà nó hót rõ nhiều.
- Cảm ơn mày nhé, cứ hót nhiều vào cho mẹ tao đỡ buồn nhớ chưa.
- Anh... em về đây.
Thùy ở sau lưng tôi nói vọng ra, tôi hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định.
- Giờ em không bận gì chứ, đi cà phê với anh một lát nhé.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Bên Trong Người [Dịch]