Tôi nói thật những gì nghĩ trong lòng, Minh vẫn không nói gì mà cứ im im nhìn tôi. Thấy hơi thừa thãi tôi lục túi tìm thuốc mà quên mất thuốc vẫn để trong phòng mình. Đang do dự định đứng dậy tạm biệt thì bỗng cảm giác có vài ngón tay mềm mại, man mát dần dần dưới cằm rồi chạm lên vùng quai hàm tôi.
- Quay đây tôi xem nào... Mẹ thằng mất dạy, nó để sẹo trên mặt anh này ... Hừ, mặt mũi đã chẳng đẹp đẽ gì cho cam, lại còn cao thượng tha thứ cho nó chứ. Ban nãy mà tôi không kìm được là đã kể với anh Hưởng rồi.
Tôi cười gượng tránh khỏi bàn tay Minh, vết sẹo trên ve lông mày này có đáng gì đâu khi từ lâu tôi đã không còn quá chú ý tới ngoại hình của mình. Bỏ qua chuyện lần này cũng chẳng phải cao thượng gì. Đơn giản chỉ là tôi không muốn những rắc rối nảy sinh sau đó sẽ xảy ra với Minh mà thôi.
Ai cha, suy nghĩ và tính toán xem ra cũng có đường sâu xa và vẹn toàn đấy. Cơ mà sau cùng, tất cả có lẽ cũng chẳng bằng một ánh mắt, một nụ cười, một lời nói của ai đó...
Trong tích tắc tôi chua chát tự hổ thẹn với sự nhỏ nhen vừa nhen nhóm trong lòng. Nhận ra Minh vốn dĩ còn giận mình trước buổi nói chuyện tối nay nên liền đứng dậy theo "trật tự" vốn có. - Tôi về đây, cái My chắc tắm xong rồi.
- Hoàng này...
Nghe Minh gọi tôi không nói gì mà chỉ quay nửa người lại.
- Tôi vẫn chưa cảm ơn anh vụ ốm lần trước... Hn mới biết vì tôi mà anh bị cấm thi "phân tích chiến lược kd". Cũng lại là anh giấu tôi... haizz, môn đó học trình khá nhiều...
Không hiểu nổi cả ngày hn cô ấy làm gì, ở đâu, gặp ai mà lại có thể truy ra cùng lúc nhiều chuyện như vậy. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn chỉ đành nhún vai coi như sự đã rồi không thể thay đổi. Vừa định quay lại tư thế ban nãy thì một lần nữa bị Minh kéo lại bằng câu hỏi tiếp theo...
- Chờ đã, vụ chuyển đồ hq anh... có bị sếp nói gì không? Liệu vẫn ổn chứ... hq máy tôi bị sụt nguồn nên không gọi cho anh được. Về đến nhà chưa kịp hỏi thì lại cãi nhau, haizz...
- Không có gì đâu, thôi nhé tôi về đây.
Tôi định nói nhiều hơn, dài hơn nhưng do dự một hồi quyết định đáp lại chỉ một câu ngắn gọn rồi trở về phòng mình. Minh có vẻ hơi hụt hẫng trước thái độ lạnh nhạt khác hẳn sự xuề xòa thường ngày của tôi. Vốn dĩ có lẽ cô ấy hy vọng có thể nhân buổi nói chuyện này mà làm lành những xích mích không đáng có giữa hai đứa. Tiếc là ngày hn tôi lại dở chứng khó tiếp nhận sự hòa hảo đó như mọi ngày.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện ma trò chơi ác nghiệt