Logo
Trang chủ

Chương 7: Chap 7: Thương

Đọc to

- Anh, khách nào đấy?


- Ơ, khách nào vào là biết.


Cả hai len lén ngó qua ô cửa kính nhìn vào trong phòng.


- Ôi đông thế, có nhân viên rồi à, nhà ai thế anh? Ơ đm, hai con dở người này hỏi đéo gì lắm thế nhỉ? Gã nghĩ thầm bực bội.


- Thôi hai đứa vào nhanh đi, khách giục anh mấy lần rồi.


Không chờ cho hai cô trả lời, gã ôm eo khoác vai cả hai tiến vào phòng trao cho khách.


Ngày hôm ấy đông khách lắm, gã tất bật suốt ngày dài cho đến tận khuya. Gọi nhân viên thì nhà nào cũng cháy, khách ra hối thúc không ngừng,

nhiều ông khách khó tính tỏ ra khó chịu và có những lời lẽ quá đáng.


- Đm thế có gọi được nhân viên không, không gọi được để tao qua quán khác.

 


"Biến con mẹ tụi mày đi chứ tao cần à? Quán nào giờ này chả cháy nhân viên." Gã bực bội nghĩ thầm.


- Anh thông cảm, nay đông khách quá cháy nhân viên rồi, để em gọi xem còn đứa nào không? Gã vội phân trần.


- Nhanh lên, mấy thằng đực với nhau hát hò đéo gì.


Gã chán nản nhấc máy gọi cho mấy đầu dịch vụ, thầm hi vọng còn em nhân viên nào chăng. Khoảng 1h đêm khách bắt đầu ra, dọn dẹp xong

đâu đấy gã uể oải xuống sảnh ngồi, mấy phòng còn khách để hai thằng kia trông vậy, giờ này gã đã mệt lắm rồi. Bước xuống cầu thang, gã thấy

 

có cô gái khá xinh xắn ngồi ở đó tự bao giờ, với kinh nghiệm của gã không khó để nhận ra đây là một "em nhân viên" bởi cái phong cách ăn

mặc và lối trang điểm đặc trưng. Gã tiến đến ngồi cạnh bắt chuyện.


- Nay được nhiều bàn chưa em?
- Dạ cũng được 7 - 8 bàn thôi anh.


- Thế còn đòi gì nữa mà thôi, làm lâu chưa sao anh không gặp em nhỉ?


- Em làm được hơn tháng, mà nay mới đến quán anh lần đầu.


- Em nhà nào mà giờ mới đến quán anh?


- Em nhà anh xxx.


- À hình như ở khu abc, hơi xa nhỉ?


- Vâng ạ.
- Mà em tên gì đấy?


- Em tên Thương.


- Thế à, anh tên Xuân, em biết bài "Xuân yêu Thương" không?


"Còn nhớ phút giây gặp gỡ


Mùa xuân muôn hoa thắm nồng


Chiều xuống gió xuân nồng cháy


Để cho môi em ngỡ ngàng


Người đến cho tình em chợt mở


Muôn hoa tỉnh hương".
Em gái bụm miệng cười, gã lại tiếp.


- Đưa số điện thoại cho anh, có khách anh gọi cho.


- Vâng, 0986xxxxxx có khách nhớ gọi em nhé.


- Yên tâm, xinh như em lúc nào anh chả ưu tiên. Gã lưu luôn vào danh bạ là "DV Xuân yêu Thương

".
Đúng lúc ấy lại có khách vào, hai mạng trông biêng biêng hết rồi. Gã vuốt má em gái cái nói:


- Thôi có khách, anh lên đây.


- Ok anh.
Hai thanh niên ngất ngưỡng vào phòng, bảo gọi cho hai em xinh xinh. Cả ngày gọi cho Nhi toàn bận, gọi tiếp xem rảnh chưa.


- Alo, em nghe này anh.


- Nay bận bịu thế, rảnh chưa em lên tầng 6 này.


- À vâng, anh đợi em chút.


Cả ngày nay chưa gặp Nhi nhớ lắm rồi, chợt nhớ vừa xin số em Thương, không biết về chưa gọi lên luôn.


- Alo em nghe nè.


- Về chưa em?


- Em đang dưới tầng 1 nè.


- Vậy lên tầng 6 đi em, khách gọi nhân viên này.


- Vâng em lên liền.


Được lúc Nhi cũng tới, vừa thấy gã em cười hiền hòa:


- Anh ạ, nay đông khách quá em không qua quán anh được.


- Có khách thì đi làm chứ sao, nhớ em cồn cào cả ngày nay giờ mới được gặp đấy.


- Lại chém.


Nhi cười cười rồi đi vào phòng. Gã tý rớt tim ra ngoài, cười xinh thế thằng nào chịu được, lại có má lúm đồng tiền nữa chứ, đúng xinh hết phần người khác, gã chép miệng tiếc rẻ: ">. Đang ngẫn ngơ ông Quang phi lên nháy mắt:


- Nhìn hộ phòng 4 anh tý.


- Thế phòng 2 với 3 thằng Nam trông à.
- Khách phòng 3 ra anh dọn xong rồi.
- Ok anh mà nhanh nhanh lên đấy, em nào thế?
- Ngọc.
Lão đáp gọn lỏn rồi phi nhanh xuống tầng 3, chui vào phòng ngủ chốt cửa. "Nhà nghỉ thì đầy mà không đợi được lúc nữa rồi đi, chắc hai ông bà

bấn lắm rồi, chờ đợi đéo phải hạnh phúc như Akira Phan hát." Thằng Nam dưới tầng 2 không kêu nó trông hộ, mẹ sư. Đang ngồi đập muỗi thì

Nhi đi ra, nay nhìn em xinh tươi mà hiền dịu quá, vẫn kiểu đầm body màu hồng nhạt, vòng nào ra vòng ấy, mái tóc dài đen nhánh hiếm thấy ở

những cô gái trẻ thời này để xõa ngang lưng, chiếc guốc 7 phân vừa vặn nhìn Nhi càng cân đối. Nhìn chậm rãi tiến về phía gã và ngồi xuống bên cạnh than thở:


- Khiếp hai ông kia say rồi quậy kinh.


- Quậy như nào, như này à? Tay gã dứ dứ trước ngực em như định bóp, Nhi cười cười gạt tay gã ra. "Hay như này", tay gã thò xuống xoa xoa

đùi em, chưa kịp rút tay về bị em vỗ cho cái rõ mạnh.


- Định dê em à?
- Dê được em anh chết cũng cam lòng.


- Nhi đập vào vai gã: "Chỉ giỏi chém".
Gã mân mê vài sợi tóc Nhi hỏi:


- Buổi chiều gọi em toàn tắt máy thế?


- Ban ngày em bận không đi làm, chỉ làm đêm thôi.


- Thế á, bận gì?
- Thì em đi học.


- Em đang sinh viên à?
- Vâng em năm 2 Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn. "Á đù, sinh viên làm thêm à, đéo biết nói thật hay chém mình nhỉ?"


- Chỗ Nguyễn Trãi gần thuốc lá Thăng Long hả?


- Vâng đúng rồi đấy.


- Năm 2 thế 93 à, quê đâu em?


- Em ở Hưng Yên.


Đúng lúc ấy thanh niên trong phòng mở cửa ngó ra lè nhè:


- Sao ngồi ngoài đó, vào phòng đi em.


- Thôi em vào đây anh.


Hơn 3h sáng hai ông thần mới ra, say ngất ngưỡng, giọng thì lè nhè. Xuống thanh toán thì không đủ tiền, hai thằng móc hết túi nọ túi kia mới đủ

trả cho hai em nhân viên, còn 700k tiền hát thì cứ nhì nhằng, bảo cắm xe không cắm, bảo cắm điện thoại thì kêu nọ kia không có cái dùng, hai

 

thằng cãi nhau ỏm tỏi làm hai em cứ ngồi cười khúc khích. Anh H thấy lộn xộn phi xuống, hai thằng kia già mồm ông định táng cho trận nhưng

thôi, đêm hôm hát quá giờ lại còn va chạm nhiều hệ lụy không đáng, nhất là dính dáng đến công an. Cuối cùng hai thằng cắm lại cái điện thoại,

rồi đèo nhau về. Đi hát thiếu tiền là chuyện bình thường, cắm đồ lại khi khác đến lấy gã đã gặp nhiều. Anh H đưa tiền cho gã đi mua đồ ăn đêm,

về xách thêm két bia xuống mấy anh em ngồi nhậu.
 

Đề xuất Voz: Độc hành – Hành trình vào cõi chết
Quay lại truyện Nữ tiếp viên
BÌNH LUẬN