Ở vùng cao, có lẽ vấn đề đáng sợ nhất chính là đi vận động học sinh. Và em số nhọ vớ ngay phải đi vận động cái bản xa nhất: sosad:. Nếu bác nào có đam mê đi phượt, em xin giới thiệu các bác thử cung đường leo bản vận động này. Bản này là của người Mông. Muốn vào được bản thì phải đi thuyền qua sông Đà khoảng 40 phút. Sau đó leo ngược lên núi. Nếu đi bộ thì mất khoảng 2 tiếng leo dốc. Còn đi xe máy thì, ôi phà ơi, cảm giác nó mạnh cmnl. Một bên là vực, một bên là vách núi. Và đường đi chỉ rộng khoảng 10-15cm. Ngồi sau xe mà tim đánh lô tô cmnl như quay Vietlott: stick:. Lúc vào đến bản, xuống xe mới biết mình còn sống. Ơn Giàng quá, Giàng ơi. Mời các bác thị dâm đường lên bản. Người trong bản này là người Mông và theo đạo hết nhé các bác. Rất sùng đạo luôn. Đa số dân ở bản thì nghèo lắm. Nhưng có 1 điểm rất hay là nghèo mấy thì nghèo, con cái có bẩn thỉu mấy đi chăng nữa thì nhà vệ sinh lại cực kì hiện đại, toàn là tự hoại hết rồi, và giấy vệ sinh đầy đủ chứ k có lót lá chuối như truyền thuyết đâu nhé: sexy:. Hôm các thầy cô giáo vào, người ta nấu cơm đãi thầy cô giáo bằng cái loại gạo vàng vàng, ẩm ẩm mà bị trương lên rồi. Sợ lắm nên k dám ăn. :pudency: Vẫn có 1 số người trong bản rất giàu. Buôn ma túy luôn. Nhưng công an có biết cũng k dám động đến. Tại vì bản này theo đạo, manh động với nó, nó bỏ đi thì lại phải đi tìm nó còn ốm hơn.