Đời sống vùng cao.
Trên này, chắc nhiều bác đi công tác vùng cao, hẳn đã quá quen với hình ảnh đi ăn cơm, mỗi sếp hai tay hai em ở hai bên, chuyên rót rượu, chuyên cười. Mà chỉ cười thôi, cấm nói năng luyên thuyên gì hết. Thế các em này ở đâu ra mà nhiều thế? Chính là nguồn nhân lực trong ngành giáo dục vĩ đại của chúng ta chứ còn ở đâu nữa. Các em đó, chính là những giáo viên trẻ trung, mơn mởn.
Có một bộ luật bất thành văn ở đây, là giáo viên mới, mà lại trẻ, chưa chồng hoặc kể cả trẻ mà xa chồng sẽ luôn phải chịu trách nhiệm đi tiếp khách, tiếp rượu cho các cuộc vui, ăn nhậu. Mà nhất định là phải tiếp rượu, phải ngồi cạnh sếp mới được.
Về trường kiểm tra hả, điều ngay hai ba cô đèm đẹp kia ra ngồi sát vào đùi sếp, cười hí hí, đánh son đỏ, tô má hồng vào đấy. Đi giao lưu với xã hả, cho ngay hai cô kia đi hát, đi nói chuyện mua vui. Cho nên nói, kiếp đi làm giáo viên ở vùng cao, nó vừa khổ, vừa nhục nhục sao đó các bác ạ. Đi dạy thì ít, mà đi làm gái trá hình một cách văn minh thì nhiều.
Chuyện chẳng đâu xa, đứa em cùng phòng em (đã có hình minh họa), xinh xắn, lại dạy nhạc, hát hay, đã bao phen khốn đốn vì cái luật bất thành văn này rồi. Chuyện uống rượu và tiếp rượu với các sếp trở thành một nhiệm vụ chính trị, được mang ra nói trong tất cả các cuộc họp nội bộ. Không đi tiếp rượu ấy gì, phê bình. Không chịu uống với sếp ấy gì, sếp để mắt đến mà dám thái độ ấy gì, hạ thi đua… Một đoàn thanh tra đến trường, uống, một anh công an kiểm tra PCCC đến trường, uống. Một anh công an cắm bản, uống. Các sếp nhìn hay mắt, uống…
Chắc các bác cũng nhớ cái chuyện năm trước em từng kể, là mấy anh cốp to, bụng bự thường hay lựa rau lắm. Cô em của em cũng từng là đối tượng bị lựa như vậy. Trời phú giọng hát hay, lại có cái mặt duyên đáo để. Thế là, chẳng có cuộc vui nào của các sếp mà cô em ấy lại vắng mặt. Mà kể các sếp mời cũng khéo léo, ý nhị lắm: Mỗi trận rượu mà ưng mắt em nào, sếp buông cần một câu: "Em có muốn về đội của anh không?". Hí hí.
Đầu tiên, nhớ mãi là khi TQ có đoàn sang giao lưu. Huyện mời ngay bữa cơm thân mật với các anh Trung Quốc. Bên dưới thì các anh Trung Quốc ăn ăn, uống uống. Bên trên con em cứ gào cổ lên, hát như con sen, mà tự hỏi, không biết mấy anh Tàu khi ấy có hiểu con em em nó hát gì không nhỉ, toàn "Gặp nhau giữa rừng mơ", với "Sa Pa gì gì mẹ gì". Hát xong rồi hả, xuống bàn, ngồi rót rượu cho các sếp. Mà sếp ta đếch đâu, toàn sếp Tàu mới ác. Thế mới nói, cứ ghét tàu, cứ chửi tàu. Nhưng hễ tàu sang thì các anh đều sun soe hết, nhà có bao gái ngon, gái xinh là mang ra tiếp các anh tàu nhiệt tình, với mong muốn, các anh ấy sẽ đầu tư chút ít vào huyện mình. Kể cũng không phụ, sau trận rượu pha gái ấy, các anh tàu đã cho ngay một trường trong huyện đâu chục cái máy tính loại xịn. Ấm lòng tổ quốc quá rồi.
Cuộc chinh chiến thứ hai mà em nhớ mãi, là con em bị điều đi hát phục vụ cho các sếp vào buổi tối. Mà nó thì cứ nhất quyết không chịu ở lại trong huyện, đòi hát hò xong phải về luôn. Mà về luôn thì làm sao để nó đi một mình được. Thế là hai chị em rồng rắn nhau đi biểu diễn. Trước lúc đi, dao, tỏi, cái gì phòng thân được là bỏ hết vào túi. Hát hò múa may, rượu chè nát bét, gần 10h tối, hai đứa lóc cóc từ huyện đi về trường. Huyện thì cách trường 20km. Mà 20km đường rừng các bác ạ. Không một bóng người, tối đen, mò mẫm. Vừa đi vừa nắm cán dao, nghĩ giờ có thằng nào chắc sống chết với nó, bỏ xác đất người. Cũng may là đêm đó về tới trường an toàn. Sáng hôm sau, mấy bà trong trường kể, đường đi tối qua lên xã khác vừa có vụ giết người cướp của, công an huyện đang truy nã. Hai chị em nghe xong, mặt tái xanh, không còn giọt máu nào.
Mà, các bác ở nhà, nằm giữa động gái mà còn cứ kêu không biết tán gái, thì các bác cứ vui đi. Khi các bác gặp mấy anh bộ đội biên phòng trên này, các bác sẽ cám ơn đời vì mỗi sớm mai thức dậy, dù xinh hay xấu vẫn có giống cái lượn lờ trước mặt để các bác nhìn. Chuyện có anh biên phòng, tuổi quá ba mươi, mót lấy vợ quá rồi. Mà quanh đồn anh chẳng có cô nào chưa chủ. Thế là nhờ mai mối qua lại, anh trèo đèo lội suối gần trăm km, ra làm quen cô giáo trẻ mới lên. Không ngờ, bị cả trường cô giáo trẻ quây trong vòng rượu. Đã vậy, cô lại còn tuyên bố, có người yêu ở nhà rồi. Anh kinh hãi lại đau đớn, thất vọng ê chề, bỏ súng chạy một mạch về đồn. Từ đó, anh tự hứa, ở một mình, không vợ con gì nữa.
Mà kể cũng tiếc, lương biên phòng rõ là cao, phải em, có anh biên phòng nào vác súng sang, chắc em tự nguyện đầu hàng mẹ nó luôn các bác ạ.