Xa làng, xa tổng, thân phận bé mọn, biết phải kêu ai. :sad:
Sau vụ thanh niên bản quậy phá, mọi chuyện lại quay về cuộc sống sinh hoạt bình thường, đi dạy, soi xét, phê bình, đánh giá, dìm chém lẫn nhau. Mấy chị em thì thi thoảng vẫn chạy qua chạy lại hóng hớt chuyện trong trường.
Nghe đồn con bé Lâm có người yêu. Thế là hai chị em lại càng tò mò. "Thế nào mà mày lại dám có người yêu trước các chụy mày à?" :oh: Dò la tin tức, thì ra là một anh trai dạy thể dục trong trường xã khác. Nghe đồn cũng đẹp trai, cao to. Đi AB đen nhám bản limited. Thôi, mừng cho con em, khéo may mắn mỉm cười, mày lấy chồng trên này rồi khai hoang, vỡ đất trồng cần, lại thành nữ đại gia phố núi. Khi đó nhớ đừng quên các chị nha. :doubt: Con bé nghe thế, cười hí hí, hai má hây hây. Gớm, yêu thế này thì thằng nào chẳng muốn sơ múi. :sexy:
Nhưng mà, chuyện tốt chẳng được bao lâu. Đó là một ngày nắng vỡ mồm. Con bé cùng phòng em, tạm gọi là Ngân đi, thế nào lại có mấy tin nhắn tán tỉnh từ Facebook. Tưởng ai, mở face ra, lại trúng cái thằng người yêu con Lâm. Ối zời ơi, hai chị em nhìn nhau, không nói nên lời. :surrender: Chỉ bảo nhau thôi đừng có nói cho con Lâm biết, chắc ông này chỉ trêu mày thôi. Không ngờ, cuối tuần đó, ông anh cưỡi ngay con ngựa sắt ra trường thăm em Ngân. Đậu má, gặp ngay thằng trăng hoa rồi. Cái xó núi này, đúng là thạch sanh thì ít mà lý thông thì nhiều. :surrender:
Tối đó chụp màn hình, nhắn tin cho con Lâm, nó khóc sướt mướt, đến tội, chẳng nhẽ hỏi thằng kia nó đã thịt mày chưa, nghĩ lại thôi, cũng chẳng phải chuyện mình. :pudency: Tưởng vậy là xong, tuần sau, hai trường tụ tập ăn uống. Con Lâm bị mấy lão trong trường chuốc ngà ngà say. Ai bảo mày xinh cho lắm vào cơ, khổ chưa. :sosad: Thấy cứ để nó ở lại uống tiếp không ổn, nó lại phun ra mâm thì mất hình tượng. Thôi xin phép mấy anh, để em cho con Lâm về phòng nằm nghỉ. :beauty:
Phòng em là khu nhà công vụ dành cho giáo viên, nên cách chỗ ăn uống, tụ tập của trường chỉ có một cái sân. Tính ra là đi lại có vài bước chân. Để nó nằm ở giường, rót cốc nước, bảo "mày nằm đây, chị lên với con Ngân, kẻo nó cũng sắp dẹo rồi." "Vâng vâng, dạ dạ." Đi ra, đóng cửa. Bụng bảo dạ thôi không sao đâu, yên tâm mà, trong trường toàn anh em với nhau cả. :"> Lúc loạc quạc đi lên đến cầu thang, thấy ông anh kế toán trong trường đi xuống. Nói về ông này, không hiểu sao từ những ngày đầu tiếp xúc em đã cảm giác nhất định phải đề phòng. Ánh mắt nhìn láo liên, mà kiểu nói chuyện, cười cợt thấy cứ đê tiện. Tay chân lại rất hay động chạm.
- "Anh Đoàn à, anh đi đâu đấy?" :nosebleed:
- "À, anh say quá, anh ra đấy tý cho thoáng rồi anh lại lên với mọi người thôi."
Nghĩ luôn, mẹ thằng này lại trốn đây mà. Thôi kệ mày. Chào hỏi qua loa, lên với con Ngân đã. Con này cũng đang bị chuốc, sắp say bí tỉ rồi. Lên giải cứu con em dại đã. Mình anh hùng vc. Không hổ danh hạng thách đấu. ?
Vừa ngồi vào mâm, vừa bê cái bát lên, tự nhiên thấy nóng ruột, tay bên cạnh vô ý xô đổ cái chén rơi xuống đất. Cúi xuống nhặt, mảnh chén vỡ đâm luôn vào tay. Tự nhiên cảm giác giật mình. Nghĩ có cái gì không ổn, dặn con Ngân "mày chuẩn bị về theo chị nhớ." Kệ mẹ các ông chè chén, chạy ngay ra ngoài, ngó ngó. Sân trường vắng tanh. Chạy xuống tầng dưới, không thấy ông Đoàn đâu. :waaaht: Đm, quả này ăn shit rồi. Phi ngay về phòng. Càng về gần cửa phòng, càng nghe tiếng con Lâm gào. Đm, đm. Mở cửa ra, ông Đoàn thì đang đè con Lâm, vật ngửa ra giữa giường, con kia thì khóc lóc, nước mắt, nước mũi chứa chan như miến ^:)^, chăn gối lộn xộn hết cả. Ông Đoàn thấy có người thì giật mình, mặt tái dại.
- "Đm, anh đi ra ngay, anh làm cái trò gì đấy. Anh em trong trường mà anh làm thế này à?"
Xô vào phòng, kéo con Lâm ra ngoài. Nhìn cái váy nó rách một mảng ở dưới gối, tóc tai thì bù xù, xót xa. Nghĩ, cuộc đời này, thật là đm. :sad:
Cũng may mà trời còn có mắt, đứa khốn nạn cũng phải trả giá. Chỉ buồn, có những người hết lòng vì giáo dục, lại chẳng đi được đến cùng. :">