Vừa về đến đầu làng chài, anh đã thấy người dân lố nhố như có chuyện gì. Chen vào giữa đám đông, anh nghe mọi người xôn xao bàn tán. Chuyện là đêm qua, trong lúc mưa gió bão bùng, anh Cương, một dân chài trong làng, đang nằm với vợ và hai con thì bỗng vùng dậy, mắt trắng dã, miệng gừ gừ như lên cơn dại, chạy thẳng ra khỏi nhà, hướng về phía núi Khai Sơn. Vùng đồi núi rậm rạp đó vốn được người dân truyền tai nhau là có trăn, rắn, cọp beo. Vợ anh Cương đuổi theo đến bìa rừng thì mất dấu, mếu máo chạy về gọi trai tráng trong làng đi tìm. Nhưng vì bão lớn, lại thêm đêm tối, mọi người đành thống nhất đợi đến sáng. Đến sáng sớm nay, một người dân hớt hải chạy về, mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp kể rằng đã thấy xác anh Cương nằm dưới gốc đa ở bìa rừng, xác chết cháy đen, vẫn còn bốc khói. Vợ anh Cương nghe tin thì lăn ra ngất lên ngất xuống, còn dân làng thì đang tập hợp người để đi xem thực hư ra sao.
Kim cũng nhập vào đoàn người tiến vào rừng. Đường đi vất vả vô cùng, cơn bão đêm qua đã xói mòn đồi núi, con đường mòn trước kia bị bùn đất vùi lấp. Cây cối đổ rạp, trai tráng phải vừa đi vừa phát quang đường. Đến gần bìa rừng phía bắc núi Khai Sơn, một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt khiến ai nấy đều chết lặng: Dưới gốc cây đa già cổ thụ là một xác chết nam giới cháy đen, chân tay co quắp, vẫn còn bốc khói khét lẹt. Nhiều người không chịu nổi cảnh tượng kinh hoàng đó, nôn thốc nôn tháo. Kim cũng suýt nôn hết cả ra, phải lấy tay bịt miệng. Mãi một lúc sau, mấy người lớn gan mới dám tiến lại gần. Đoàn người cũng dần tiến lại, lúc này Kim mới nhìn rõ hơn xác chết: Một xác chết co quắp, cháy đen sì, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng, trắng dã. Ghê rợn hơn nữa là miệng người này vẫn há hốc như thể trước khi chết đã nhìn thấy điều gì đó kinh hãi. Mọi người cho xác anh Cương vào võng rồi khiêng về làng. Về đến làng đã nghe thấy tiếng khóc thê lương, vợ anh Cương khóc lóc đòi ôm xác chồng, nhưng mọi người ngăn lại. Chỉ tội hai đứa con nhỏ, một đứa lên năm, một đứa bốn tuổi, vẫn hồn nhiên chơi đùa, không biết tai họa đã ập đến với gia đình. Nhìn cảnh tượng ấy, không ai cầm được nước mắt.
Mấy anh thanh niên khiêng xác người đàn ông kia vào nhà, tắm rửa cho anh ta trước khi làm lễ nhập quan. Nhưng kì lạ là không ai có thể khép miệng hoặc vuốt mắt cho anh Cương được. Đến tận bây giờ, sau hơn hai mươi năm, đôi mắt trắng dã, mở to kia vẫn ám ảnh bác Kim. Đến khoảng bảy giờ sáng thì áo quan được đưa đến, chỉ là những tấm ván thuyền cũ được đóng sơ sài. Mọi người đưa xác anh Cương vào quan tài, lấy một chiếc khăn trắng đã ngả màu để đắp mặt. Một bàn thờ sơ sài được lập lên trong căn nhà lụp xụp, chiếc quan tài nằm chình ình giữa căn nhà cấp bốn bé nhỏ. Bên quan tài, người vợ cứ ngất đi tỉnh lại, bà con chòm xóm cũng tiếc thương cho người thanh niên trẻ ra đi đau đớn. Một cụ già trong làng đứng lên nói:
- Bây giờ cần một người biết niệm kinh để cho thằng Cương nó siêu thoát, thằng Toán với thằng Thân mau đi mời ông Lam thầy cúng đến đây đi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]