- Anh từ nơi khác tới à? Tôi chưa thấy anh bao giờ, mà nom anh có vẻ không phải người vùng này.
- Vâng ạ, cháu quê Kiến An – Hải Phòng ạ. Cháu mới ra đây được 1 tháng làm cho xí nghiệp X ạ.
Rồi ông già lại trầm ngâm, bất chợt ông nhìn sang chân anh, cổ chân vẫn đang tấy đỏ rỉ máu vì cái thứ lúc nãy quấn vào. Ông bỗng kêu lên một tiếng, rồi chăm chú nhìn kỹ lại vết thương. Rồi ông hỏi anh:
- Lúc nãy anh bị cái gì đó quấn vào chân đúng không?
- Đúng ạ, cháu không sao gỡ được ra, càng vùng vẫy càng bị quấn chặt hơn, tưởng chừng cháu đã bỏ mạng rồi. Đội ơn cứu mạng của ông ạ.
- Không có gì, ta cũng đã từng cứu khá nhiều người bị như cậu rồi.
- Sao ông không sống trong làng chài với dân làng mà lại ở đây một mình ạ?
- (Im lặng). ….
Thấy ông già không trả lời, Kim cũng không tiện hỏi. Đợi đến lúc trời sáng hẳn, anh xin phép ra về. Trước lúc về, ông lão lôi trong góc phòng ra một cái hòm tôn cũ kỹ phủ bụi, lục tìm rồi lôi ra một tờ giấy bé bé màu vàng, có ghi những chữ Nho màu đỏ, dặn anh nhớ mang theo mình, ít nhất là ba ngày tới. Kim có thắc mắc, nhưng ông lão không nói gì. Anh cáo từ ra về, trong lòng đầy thắc mắc…. :sad: