Trong cơn mê sảng, anh lại nhớ về gia đình, về người mẹ tần tảo, hai đứa em gái còn đang tuổi ăn học. Anh nhớ về góc phố thân yêu, nơi mỗi chiều anh lại cùng đám thanh niên xóm chia ra hai bên tổ chức những trận bóng bằng quả bóng da đã bong tróc hết vỏ. Thật là vui…
Rồi anh nhớ đến Vân, cô bạn gái bé nhỏ. Xa nhau đã hơn tháng, anh nhớ cô da diết. Từ khi ra đảo đến giờ anh mới nhận được một lá thư của cô, anh cũng viết được hai bức thư gửi về cho cô. Anh nhớ mái tóc ngang vai luôn thơm nức mùi bồ kết, anh nhớ đôi lông mi cong vút, nhớ nụ cười tinh nghịch, nhớ những lúc ngồi bên nhau. Anh nhớ bóng dáng cô… Dáng cô nho nhỏ người, mái tóc tết đuôi sam dài sau lưng. Ánh đèn dầu leo lét hắt vào bức vách giống hình một cô gái càng làm anh nhớ cô hơn. Cái ánh sáng mờ mờ ấy phản chiếu một hình dáng người con gái đang ngồi, ngồi yên, nhưng có vẻ đang chăm chú nhìn anh. “Vân đến thăm mình đấy ư”… Anh nghĩ thầm, trong lòng thoáng vui. Rồi cái bóng ấy dài ra, dài ra, kéo từ bức vách phủ lên một góc trần nhà, rồi dang đôi tay gầy guộc ra. “Không phải Vân ư? Ai vậy?” Trong cơn mê sảng, mồ hôi túa ra như tắm, nhưng Kim cảm thấy lạnh lắm, cực lạnh lẽo. Cái bóng cứ chồm tới, dần phủ kín một góc phòng, nó dang đôi tay gầy guộc ra, dài và rất gầy, như muốn ôm trọn lấy anh. Thế rồi, trên cái bóng ấy mở ra một cái khe, như miệng đang cười vậy, nhưng nụ cười nhìn thật lạnh lẽo, đau buồn. Kim muốn vùng dậy bỏ chạy, nhưng không sao cục cựa nổi người, miệng cũng không mở ra được....
Cái bóng càng đến gần, anh càng cảm thấy làn hơi lạnh hơn. Anh run cầm cập, nhưng trán vẫn túa mồ hôi. Nó tiến đến gần giường anh rồi! Rất gần rồi! Cái bóng đang ở cuối giường, và cứ chầm chậm phủ lên tường, ngày một gần anh hơn. Thế rồi, nó trùm kín anh, anh không sao đụng đậy người được, ngực anh đau nhói, nặng trịch, mắt anh nhòa đi. Anh chỉ cảm thấy lạnh, rất lạnh. Gió lùa qua khe cửa nghe rin rít càng làm không khí thêm phần ma mị. Rồi một làn gió lạnh rít qua, cánh cửa chính từ từ mở ra….
Ngoài trời, tối đen như mực… Gió vẫn rít lên ai oán như đang kêu khóc….