Lai dụi điếu thuốc, anh run run đưa bàn tay mân mê trên những bức ảnh trong một quyển Album cũ. Quyển Album này là một kỷ vật vô giá đối với Lai, hầu như ngày nào anh cũng xem lại nó. Lai nhắm mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của một thời, những kỷ niệm mà anh đã tự hứa với mình, là cả cuộc đời này anh chỉ sống vì nó, sống để nghĩ về nó.
Có tiếng chuông điện thoại reo. Là số của Góc Nhìn.
Góc Nhìn rất ít khi nói to, nhưng lần này hắn nói như hét lên với anh: “Khóa chặt cửa lại và không được mở cho ai cả, đợi đấy, tớ về ngay đây. Nhớ, không hỏi gì, khóa chặt cửa và đợi tớ về. Nhớ là không được mở cho bất cứ ai cả, dù là ai cũng thế!!!”
Lai không hiểu nổi thái độ của Góc Nhìn, hắn loạn trí rồi chăng? Lai đặt điện thoại xuống, thở dài rồi châm một điếu thuốc mới. Bất chợt có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Em, Thanh đây mà.”
“Anh chàng phóng viên kỳ cục.”- Lai lẩm bẩm. Anh ra mở cửa cho Thanh.
Thanh bước vào phòng, Lai hỏi cậu ta: “Có chuyện gì thế em.”
Không nhìn Lai, Thanh trả lời: “Em có chút chuyện muốn hỏi anh.”
“Có chuyện gì vậy em?”
Thanh bất ngờ quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Lai và cười. Lai bàng hoàng. Chẳng phải, chẳng phải đó là anh mắt của…
Một cái gì đó đập mạnh vào đầu khiến Lai gục xuống, đầu óc anh tối tăm, Lai chìm vào cơn mê và không còn biết gì nữa.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chạy Án