Vừa mờ sương cung nữ Lưu Ly đã đi vào tẩm cung. Đặng Gia đang được mấy vị cung nữ thay y phục đã thấy nàng ta bước vào:
- Bái kiến Bệ Hạ! hihi!
Hoàng Đế đứng im cho Lưu Ly chải tóc, cười nuông chiều:
- Hôm nay có gì nhà ngươi vui thế mau kể trẫm nghe.
Cô nàng nháy mắt tinh nghịch:
- Hí hí! Bệ hạ không biết đâu Xuân Nguyệt Hương tỷ lớn lắm! - Cô nàng vừa nhấn mạnh chữ "lớn lắm" vừa đưa tay vẽ một vòng tròn to rồi làm bộ chép miệng.
- Thật tiếc đêm qua Bệ Hạ không có gọi nàng ta vào hầu. Chà chà!!!
Đặng Gia bật cười thích thú:
- Haha! Nhà ngươi đưa nàng về đoàn chèo an toàn rồi chứ?
- Vừa xong liền chạy tới tẩm cung ngay lập tức để kịp hầu Bệ Hạ đây nè. À! Xuân Nguyệt Hương tỷ tỷ gửi lời cảm tạ Bệ Hạ nâng đỡ, gửi cho ngài một tấm khăn thêu này.
Lưu Ly nhớ ra điều gì liền lấy trong ngực ra một chiếc túi gấm. Đặng Gia theo phản xạ ngó theo vô tình nhìn vào chỗ trước ngực phẳng lì của nàng ta.
- Bệ Hạ...ngài xấu!!!
Lúc này Tiểu Hoàng Đế đã mặc xong bộ quần áo đơn giản tay cầm quạt trông như vị thư sinh lên kinh dự thi. Giọng hắn nghiêm túc trở lại:
- Haha! Trẫm không cố ý nhìn. Người mau gọi Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn vào tẩm điện ta có việc gấp.
Lưu Ly biết có việc đại sự thế nên không quấn lấy hắn nữa.
Một lúc sau Hoàng Đế đang ngồi xem cuốn Binh Thư phía xa Ngô Tuấn cùng Lư Ly bước vào.
- Thần Ngô Tuấn tham khiến Bệ Hạ!
- Miễn lễ! Chưởng Giám Quan, người hôm nay dẫn Trẫm đi phủ Thái Uý.
Lời từ miệng Đặng Gia phát ra khiến cả Ngô Tuấn lẫn nàng cung nữ thân cận Lưu Ly cũng giật mình nhìn hắn.
Vốn nhanh nhảu Lưu Ly chẳng sợ nghi kị liền tròn xoe mắt hỏi Toản:
- Bệ Hạ, phải chăng đêm qua ngài ăn phải thứ gì kỳ lạ?
Ngô Tuấn ho nhẹ nhắc nhở Lưu Ly thế nhưng ánh mắt cũng nhìn vị Hoàng Đế trước mặt vẻ nghi hoặc khó dấu.
Có lẽ cảm thấy hai vị thân tín chưa đủ khó hiểu Đặng Gia liền hạ lệnh:
- Lưu Ly ngươi ra vườn hái cho ta ba chiếc roi dâu, loại to bằng ngón tay mang vào đây cho ta.
Lưu Ly đứng hình tính mở miệng nói điều gì đó liền bị nghĩa phụ Ngô Tuấn cản lại:
- Ly! Con mau vâng lời Bệ Hạ!!
Lưu Ly bĩu môi liền chạy ra vườn ngự uyển. Trong phòng chỉ còn mình hắn cùng Ngô Tuấn. Chưởng Giám Quan liền ghé tai...
- Bệ Hạ! Phạm Thái Uý những năm qua tình tình nóng nảy. Ngài qua đấy sợ phải nếm chút đau khổ.
- Haha! Nhà người cứ yên tâm đi theo ta. Nhớ lúc quan trọng phải đỡ lời cho ta đấy!
Khi nắng vừa lên Hoàng Đế Cảnh Hưng thân chinh cùng Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn rời khỏi cung điện Phú Đông lặng lẽ đến phủ riêng của Thái úy Phạm Công Hưng.
Phủ Thái úy nằm ven hữu ngạn sông Hương, không quá xa nội thành nhưng có phần tách biệt. Dù là trụ cột quốc gia nắm nửa binh quyền thế nhưng ngài chẳng màng tranh đoạt quyền thế với đám tả hữu của Bùi Thái Sư.
Thái úy năm nay đã ngót năm mươi lăm, tóc hoa râm, chòm râu dài đã điểm màu. Gương mặt vuông vức, mày rậm mắt sâu, tiếng nói như chuông đồng. Tính tình ông vốn nóng nảy, bộc trực, không ưa nịnh thần cũng chẳng giấu dạ khúc khích. Mỗi lần nhắc đến Ấu Đế, ông thường thở dài:
- Nếu hắn không phải ruột thịt em gái ta thân sinh, ta đã thẳng tay lột áo rồng mà đuổi khỏi ngai rồi!
Năm xưa, khi Tiên Đế còn sống, Thái úy Phạm Công Hưng từng là cánh tay phải cầm quân dẹp Bắc bình Nam, tên tuổi lừng lẫy, kẻ địch vừa nghe danh đã khiếp. Sau ngày Vua băng hà, nhìn cháu trai bé bỏng bị đám sủng thần ve vãn, lại sa đà tửu sắc mà bỏ bê triều chính, ông khuyên răn mãi không thành đau lòng mà đoạn tuyệt.
Từ những năm còn đương chức Thái Tử, Cảnh Hưng vốn ham vui theo nịnh thần Bùi Tuyên đuổi bướm trêu hoa, hễ gặp Phạm Thái Uý ở đâu là hắn chạy bằng chết. Sợ bị ông cậu đánh què chân.
Lúc này ngoài Phủ Thái Uý, một thiếu niên mặc thường phục màu thanh nhã, áo bào không hoa văn, đầu không mang mũ cân đai vương giả, tay cầm một hộp gỗ dài phủ lụa đỏ, lưng đeo ba cây roi dâu lớn đi vào.
Mỗi bước chân hắn đều khoan thai mà trầm tĩnh, khí độ đoan chính, phong thái ung dung mà không kém phần uy nghi.
Sau lưng hắn là một vị giám quan mặc giáp khuôn mặt nghiêm nghị, mắt sáng như đuốc, chính là Chưởng giám quan Ngô Tuấn theo sát thiếu niên không rời nửa bước.
Cả hai đứng trước phủ Thái Uý một lúc, lão quản gia phủ Thái Uý nhìn thấy liền sửng sốt ngay lập tức mời cả hai vào trong một mặt cho người vào báo cáo lão tướng quân.
Trong phủ lúc này một lão tướng đang múa thanh đại đao thật lớn, đao pháp sát phạt không một kẽ hở.
- Dạ bẩm ông! Bệ hạ tới, chỉ có một viên thái giám theo hầu, xin được vào bái kiến!
Lão Thái úy thoáng khựng lại. Ông chống gươm, đứng dậy, nhíu mày:
- Hắn tới làm gì vào giờ này? Hay Bùi Thái Sư lại giở trò?
Lão Thái Uý quăng thanh đại đao, lòng nghi hoặc hướng ra sảnh. Ba tráng niên đứng cạnh phải dùng sức chính trâu hai hổ mới giữ vững được thanh đại đao của ngài.
Từ xa nhìn thấy đứa cháu của mình lão Thái Uý lại cười lớn:
- Haha! Bệ Hạ hôm nay lại có nhã hứng tới chỗ ta tập luyện quyền cước hay sao?
Ông cười giọng vang như chuông đồng, xắn tay áo lên ý định dạy dỗ hắn.
- Cậu!
Đặng Gia lúc nay chắp tay cúi đầu thái kính cẩn. Ba chiếc roi trên dâu thật lớn trên lưng hắn đeo cũng lộ ra.
- Hôm nay cháu tới đây để xin Cậu trách phạm. Những năm qua cháu u mê, để gian thần nịnh hót. Phụ lòng Tiên Đế Mẫu Hậu, khiến những người thật tâm yêu thương mình như cậu đây phải buồn lòng.
Giọng Đặng Gia lúc này nghe mà xót xa. Vốn ở thời không hiện đại nhiều năm lăn lộn trên thương trường, Đặng Gia không phải dạng lãnh đạo chỉ tay năm ngón. Hắn ta biết tiến biết thoái, biết cả thế nào là đắc nhân tâm.
" Chẳng lẽ tên gian thần Bùi Đắc dạy cho hắn trò mới này?"
Lão Thái Sư lúc này cũng khựng lại, ánh mắt có phần nghi ngờ. Sau đó lại phủ nhận suy nghĩ vừa xong.
" Không! Không thể cháu ta là kẻ ra sao ta rõ. Nếu không phải thật tâm không đời nào hắn dám bước chân tới Phủ Thái Sư nửa bước!"
Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn lúc này cũng tiến lên đỡ lời:
- Lão Thái Uý! Bệ hạ nay đã đổi tối theo sáng. Con Rồng thì cũng phải sinh ra Rồng mà thôi. Chúng ta cùng vào trong chuyện trò.
Phạm Thái Uý liếc nhìn Ngô Tuấn. Vị chưởng giám quan này là thân tín bên cạnh Tiên Đế nhiều năm. Cả hai từng Nam chinh Bắc chiến không ít lần. Hắn là người tài hoa thế nhưng nguyện đứng sau hầu Tiên Đế mà dấu đi danh tiếng.
Những năm qua Ngô Tuấn đối xử với Hoàng Đế không lạnh không nóng, thời gian gần đây bỗng dưng có tin qua lại gần gũi điều này cũng khiến Lão Thái Uý có điều suy ngẫm.
- Hừ! - Phạm Thái Uý hừ nhẹ rồi đi vào trong đại sảnh. Ông ngồi lên ghế thái sư, lão quản gia nhanh chóng rót trà.
Đặng Gia lúc này tiến tới tay ôm hộp gỗ lim, hay tay cung kính dâng lên:
- Cậu, cháu đến chỉ để dâng vật này. Ngài cứ xem đi, chỉ mong người lại yêu thương dạy dỗ cháu như năm xưa.
Thái úy nhíu mày nhìn chiếc hộp. Bàn tay từng cầm gươm chinh chiến bao phen run lên khi mở ra.
Trong hộp là cuốn binh thư tay viết của vị Thiên Cổ Nhất Đế, từng nét bút như Rồng bay mang khí thế sát phạt, từng dòng từng nét mang là tâm huyết của bậc vương giả.
Phạm Công Hưng sững sờ. Ông vuốt lên từng trang sách nâng niu. Một dòng lệ nóng tràn ra gò má vị lão tướng sa trường. Có lẽ chẳng mấy ai hiểu đối với những lão tướng cuốn Binh Thư này quan trọng tới thế nào. Giọng ông run run:
- Nó… vẫn còn! Vậy mà ta tưởng… tất cả đã theo Tiên Đế về trời.
- Không đâu, thưa cậu! - Hoàng Đế chậm rãi đáp. - Cha con có để lại lời dặn: "Binh thư này chỉ có giao vào tay ngài mới xứng".
- Hôm nay cháu mang tới đây một là vật quý dâng lên tay cậu mới phát huy ra hết tác dụng cho Bách Việt ta, hai là kính cẩn xin cậu chỉ dạy mà chịu tha thứ cho đứa cháu từng ngu muội này.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt già nua của Thái úy không còn là tướng quân nghiêm nghị khó gần mà trở về ngày bé khi bế đứa cháu còn đỏ hỏn của cô em gái Phạm Hoàng Hậu năm xưa. Ông nhìn Tiểu Hoàng Đế thật lâu, rồi nghẹn giọng:
- Ngươi… đôi mắt ngươi, giống em ta quá đỗi… Cái khí cốt ấy, là huyết thống của Phạm gia, không phải lũ ma quỷ bên Bùi phủ có thể làm biến mất!
Ngô Tuấn đứng bên cũng tiến lên, quỳ xuống:
- Thái úy, thần không phải người họ Phạm, nhưng nguyện theo phò Bệ Hạ tới cùng. Xin ngài hãy đặt lòng tin vào Thánh Thượng.
Sau một hồi im lặng, Thái úy đột ngột bước tới, đặt tay lên vai Hoàng Đế. Không nói lời thề, cũng chẳng rơi lệ như trước, ông chỉ gằn giọng:
- Nếu ngươi còn giữ được cốt cách này… thì từ nay, Phạm Công Hưng ta sẽ vì ngươi mà da ngựa bọc thây cũng không hối. Còn nếu ngựa quen lối cũ gia pháp họ Phạm sẽ chờ ngươi.
Đặng Gia cúi rạp người hành lễ. Trong Phủ Thái Uý lúc này bầu không khí hoà hợp. Trong bữa cơm trưa vị quản gia già đứng sau lưng lén lau nước mắt vì đã lâu Lão Thái Uý mới vui vẻ đến thế.
Hai cậu cháu hàn huyên bàn tới vấn đề quan trọng. Cách nhìn nhận thời cuộc của Hoàng Đế lúc này đây khiến Lão Tướng Phạm Công Hưng có lúc cũng phải lau mắt mà nhìn.
Lão vuốt bộ râu điểm bạc cười lớn ánh mắt nhìn đứa cháu Hoàng Đế của mình như vật trân quý. Với ông lúc này người cháu trước mắt còn quý hơn cả bản binh thư có thể khiến vạn quân bách thắng ban nãy hắn còn xem trọng hơn cả mạng kia nữa.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Sơn (Dịch)
Thành Hoàng Văn
Trả lời1 tháng trước
Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
1 tháng trước
Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?
Thành Hoàng Văn
1 tháng trước
Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.
Dark
Trả lời3 tháng trước
Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
cảm ơn ad.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.
Dark
3 tháng trước
Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.