Logo
Trang chủ

Chương 9: ĐẠI ĐÔ ĐỐC LÊ VÔ ĐỊCH CHIẾN NGUYỄN VƯƠNG

Đọc to

Tháng sáu, quân Nguyễn Vương đã vượt núi phá rừng, chiếm lấy Phú Yên. Thế giặc mạnh quân thủ thành Phú Yên thất thủ trong gang tấc, dân chúng lầm than, đất trời rền vang tiếng vó ngựa giặc.

Sau khi chiếm được thành Nguyễn Anh lập chiến thư, lời lẽ ngắn gọn mà lộ rõ vẽ nghênh ngang:

- Cảnh Hưng cháu trai! Ta đây đợi người quyết chiến tại Phú Yên. Có gan hãy vào nhất định ta sẽ ngươi đi theo cha!

Tin dữ nhanh chóng truyền về Kinh Đô. Lúc này trên điện Hoàng Đế đang cùng các đại thần bàn chuyện chính sự. Các vị đại quan nghe lời ngông cuồng của Nguyễn Vương thì ai nấy tức giận chửi bới. Hận không ăn gan uống máu tên nghịch tặc.

Đặng Gia ngồi trên long ỷ vẫn mỉm cười, sau khi đọc sơ qua chiến tích mười tám lần bị vây vào nghịch cảnh tưởng chết không đất chôn thây vẫn yên bình mà sống ra của vị Nguyễn Vương này, hắn là liền hiểu ra:

"Haha! Cuối cùng kẻ có được Thiên Mệnh cũng xuất hiện."

Trong mắt vị Hoàng Đế xuyên không này đánh giá Nguyễn Anh rất cao. Nguyễn Vương là kẻ tài hoa, giỏi ẩn nhẫn chờ thời, một khi thời cơ đến sẽ không từ thủ đoạn. Một đối thủ như thế thực sự ai cũng đau đầu.

Người đánh hắn, hắn thua to lập tức bỏ chạy. Bỏ chạy xong lại chẳng từ thủ đoạn, lớn mạnh cứ tiếp tục quay lại đánh tiếp. Anh Tặc như tiểu cường giết mãi không chết.

Dưới ánh mắt của Đặng Gia nếu là kẻ đối địch quả thật đánh giá Nguyễn Anh rất cao. Thế nhưng nếu là bậc Quân Vương thì Nguyễn Anh lại quá kém cỏi. Sự tích của vị Vương họ Nguyễn tên Anh này làm hắn ta nhớ tới một vị Vua gây nhiều tranh cãi trong thế giới kia của hắn. Thậm chí trong thơ của một vị Thánh Nhân ở quê hương hắn từng viết thế này đây:

"Gia Long lại dấy can qua

Bị Tây Sơn đuổi, chạy ra nước ngoài

Tư mình đã chẳng có tài

Nhờ Tây qua cứu,tính bài giải vây

Nay ta mất nước thế này

Cũng vì vua Nguyễn rước Tây vào nhà

Khác gì cõng rắn cắn gà

Rước voi giày mả, thiệt là ngu si!" *

Có lẽ cả nhà Anh bị diệt từ sớm không ai dạy dỗ hắn đạo làm Vua, hoặc có lẽ bị thù hận cá nhân làm mờ mắt. Phải thừa nhận hắn là kẻ tài giỏi, chí bền thế nhưng việc hắn cầu viện Xiêm La, gửi gạo ủng hộ quân Thanh, nhờ cậy phương Tây để đánh vào đất Bách Việt dù có ngàn đời sau trúc Lam Sơn không ghi hết tội của hắn.

Trong cả cái lịch sử mấy nghìn năm của đất Bách Việt, không công lao nào lớn như đánh đuổi ngoại xâm, không tội danh nào ô nhục bằng cầu viện ngoại bang mở đường cho giặc cướp vào giày xéo từng tấc đất của tổ quốc.

Thế nhưng chẳng hiểu sao một kẻ không từ thủ đoạn như Nguyễn Anh lại là người được Thiên Mệnh chọn lựa. Với việc này Đặng Gia chỉ biết lắc đầu:

"Có lẽ công lao mở cõi an dân của các đời chúa Nguyễn trước đây quá lớn. Bởi thế nên hậu duệ là Anh được hưởng khí vận của Tiên Tổ. Chờ hắn tiêu hao hết khí vận quấn thân sớm muộn cũng bại vong."

Khác với Đặng Gia các đại thần bên dưới khi nhắc đến Nguyễn Anh ai nấy cũng khinh thường. Cũng phải thôi vì năm xưa các vị dưới đây ai cũng có đôi lần dẫn quân đánh cho Anh chạy tan tác.

Bùi Thái Sư xem đây là việc lập công liền bước ra tranh thủ cho con hắn kiếm mấy công lao này:

- Bẩm Bệ Hạ, giặc cỏ tội lớn. Thần đề nghị Tham Tán Bùi Đắc Trụ sẽ đem quân từ Phú Đồn ra diệt hắn.

Việc để Đắc Trụ hành quân từ xa, trong khi có các tướng lĩnh có kinh nghiệm tác chiến ở gần Phú Yên tuy là hạ sách thế nhưng Thái Sư đã nói ai dám không tuân.

- Dạ bẩm!!!- Đổng Lý Ngô Sở lúc này bước ra.

Hoàng Đế lúc này mở cờ trong bụng, nghiêm túc nhìn xuống:

- Ái Khanh cứ nói!!!

Ngô Sở cúi đầu tâu lên lời lẽ nghiêm trang:

- Bẩm Bệ Hạ thần cho rằng việc đánh giặc cỏ Nguyễn Anh ở phú Yên không cần tới Tham Tri. Ngay Diên Khánh có Đô Đốc Lê Văn Hưng một trong Đông Sơn Thất Hổ Tướng. Theo thần để Đô Đốc ngay cạnh tiến quân. Chỉ cần 3 ngày tin chiến thắng ắt truyền ra.

Lê Văn Hưng vốn là cái gai trong mắt Bùi Đắc Thái Sư. Năm trước chính lão gian thần dèm pha Hưng mới phải về Diên Khánh. Nay Ngô Sở lên tiếng, Bùi Đắc sợ Hưng có cơ hội trở mình liên liền ngăn cả.

Hai bên nói qua lại chẳng ai chịu ai, xu thế đang nghiêng về phía phe Bùi Thái Sư bỗng một tiếng nói như chuông khiến cả hai bên ngừng lời.

- Bệ Hạ, thần cho rằng đánh Phú Yên giao cho Đô Đốc Lê Văn Hưng là điều hợp ý!

Lời Thái Uý Phạm Công Hưng vang lên cục diện đang nghiêng về Bùi Thái Sư lập tức đổi chiều.

Vốn đã ước định từ trước Hoàng Đế lập tức lên tiếng:

- Phạm Thái Uý đã nói vậy. Mau truyền lệng cho Đại Đô Đốc Lê Văn Hưng đi đánh Phú Yên.

Lê Văn Hưng một trong Đông Sơn Thất Hổ Tướng, từ nhỏ đã nổi tiếng là kẻ nghĩa khí. Ông là một võ sĩ sức mạnh hơn người có sở trường là môn đánh roi được truyền nhiều đời. Món võ này có tên là Bách Quân Phá Trận Tiên có nghĩa là một roi đánh ra có thể đánh tan trăm quân. Trên đường roi đi binh khí chắn ngang thì lớn tan lớp gãy, nếu có người cản đầu rơi máu chảy. Thích hợp từ trong vạn quân phá đường mà đánh.

Ngoài ra thuật cưỡi ngựa của ông cũng xuất thần nhập hoá thế nên từ ngày gia nhập quân Đông Sơn lập nhiều chiến công chức vụ của ông mỗi ngày một thăng.

Năm xưa quân Nguyễn Anh hễ Bắc tiến gặp Đô Đốc Lê Văn Hưng đều bị ông đánh tan tác. Anh lấy làm hãi, quân Nguyễn gọi ông với cái tên Lê Vô Địch.

Sau khi Tiên Đế mất Hưng qua lại khá gần với Bùi Thái Sư. Thế nhưng vốn tính tình ngay thẳng, Lê Văn Hưng dù được Bùi Đắc trọng dụng khi nhận ra vị Thái Sư này là kẻ đại gian. Hưng liền ra sức phản đổi mãnh liệt cũng từ đấy Bùi Thái Sư ra sức dèm pha muốn diệt trừ cái gai trong mắt này.

Thành Diên Khánh,

Lúc này vị tướng cao lớn quỳ nhận chiếu chỉ. Giọng vị công công vang lên:

- Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết.

- Phú Yên thất thủ, lòng trẫm như lửa đốt. Khanh từng giữ đất Diên Khánh, tinh binh dũng mãnh. Nay trẫm giao cho khanh toàn quyền cầm quân, tấn công lấy lại Phú Yên. Hãy phối hợp cùng Phó Đô Đốc Nguyễn Quang Huy đang trấn giữ Cù Mông, tạo thế hai mặt giáp công!

- Khâm Thử!

Lê Văn Hưng lĩnh mệnh, biết đây là cơ hội để hắn trở lại triều liền cúi đầu:

- Thần nguyện chém tướng giặc, lấy đầu nghịch thần, báo quốc ân!

Nhiều ngày sau,

Từ sáng sớm năm vạn đại quân Đông Sơn, dưới cờ hiệu đỏ rực thêu hình rồng lửa đóng trại cách Phú Yên mười dặm.

Trước đó khi thế quân Nguyễn Vương mạnh, Đề Đốc Nguyễn Quang Huy đã cho quân lùi về chặn ở đèo Cù Mông, thủ nơi hiểm yếu không cho quân Ánh tiến sâu. Đó cũng là điểm hay dưới Triều Nhà Đông Sơn.

Dưới Triều Đại khác nếu tướng để mất thành thì phần lớn chỉ có chịu tội chém đầu. Còn dưới Triều Đông Sơn điều này khác biệt, giả như năm đó khi quân Thanh tràn vào Thăng Long. Ngô Sở lúc đó đương chức Đại Tư Mã thống lĩnh quân đội Bắc Hà liền chủ động lui binh về Tam Điệp. Khiến quân Thanh chiếm được Thăng Long mà không mất một binh một tốt.

Khi Tiên Đế tiến quân tới Sở liền mang đao quỳ xuống chịu tội chết, nào ngờ Ngài ấy chỉ cười:

- Lui quân để tránh thế giặc, trong khuyến khích tướng sĩ, ngoài làm cho giặc phấn khích, kiêu ngạo, dụ địch vào chỗ hiểm yếu của ta như thế là phải. Các khanh không có tội chi cả. Chúng nó sang đây là mua lấy cái chết đó thôi, ta đã định mẹo cả rồi!

Thế mới thấy vì sao giai đoạn này bậc hào kiệt khắp nước toàn kẻ kiêu ngạo lại nguyện cúi đầu xưng thần với Tiên Đế là vì lẽ đó.

Nghe tin Đại Đô Đốc mang đại binh tới, Nguyễn Quang Huy liền hội họp bàn kế sách đánh Phú Yên. Chưa đầy nửa ngày tiền quân do Nguyễn Quang Huy từ đèo Cù Mông đổ xuống đánh thành. Quân Nguyễn Anh chống trả quyết liệt tiêu diệt không ít. Quân Đông Sơn thấy thế liền tháo chạy.

Nguyễn Vương liền thúc quân đuổi theo, Bình Tây Tham Thắng Đại Tướng Quân Võ Tánh ra cản:

- Chúa công cẩn thận. Quân Đông Sơn rút quá nhanh sợ có điều gian trá!

Anh liền gạt phắt đi cười ha hả:

- Quân Đông Sơn ở gần nhất muốn ứng cứu cũng phải hai ngày đường mới tới đây được. Nay mới hơn một ngày đám giặc cỏ kia sợ tội liền đánh bậy đánh bạ chứ phục binh đâu ra.

- Bay đâu theo ta truy kích.

Ngày đó theo tính toán của Nguyễn Vương quả không sai, thế nhưng hắn quên mất một điều quan trọng. Quân Đông Sơn luôn nổi danh mới lối hành quân thần tốc.

Khi Quân Nguyễn đuổi theo năm dặm, lúc này Đề Đốc Nguyễn Quang Huy cưỡi ngựa mặc giáp đen, dẫn đầu ba ngàn tinh binh quay ngựa đột phá quân truy kích.

Kỵ binh Đông Sơn được trang bị súng kíp ngắn, sau một loạt bắn dọn đường, cả đội rút đao lao vào khiến đội hình quân Nguyễn Anh lập tức rối loạn.

Cờ Đông Sơn bay phần phật giữa trời xanh, tiếng chiêng trống rền vang như sấm động. Lính Nguyễn chưa kịp chỉnh đốn đã bị kỵ binh Đông Sơn xông thẳng vào đánh tan tác.

Đạo chủ lực do Lê Văn Hưng thống lĩnh, men theo đường núi phía tây, vượt Thạch Bi Sơn tiến đánh vào hậu quân giặc.

Lê Văn Hưng thúc quân như vũ bão, một trận cuồng phong đổ xuống doanh trại địch. Một viên tướng giặc chống trả quyết liệt, nhưng mới giao đấu mười hiệp đã bị Hưng vung roi đánh văng khỏi yên ngựa. Máu nhuộm đỏ cờ, chiến khí Đông Sơn dâng cao ngút trời.

Hai đạo quân hội lại giữa đồng Phú Yên, kẹp chặt quân Nguyễn như gọng kìm thép. Trống trận vang dội, lưỡi đao ánh lên dưới nắng mai, tiếng hô sát vang khắp núi rừng.

Sau loạn đạn dọn đường của quân Đông Sơn, Nguyễn Anh trúng đạn vào bên vai trái, máu chảy ướt đẫm chiến bào. Võ Tánh lấy thân mình hộ giá, mở ra một đường máu cố đem Nguyễn Vương rút lui khỏi chiến trường.

Một trận đánh kéo dài ba khắc đồng hồ, mà máu địch chảy như suối tưới lên những cành cây ngọn cỏ đấy Phú yên, từng lớp quân Nguyễn rút chạy không kịp lần lượt ngã xuống. Những kẻ còn sống rút về Tuy Hòa, bỏ lại Phú Yên tan hoang.

Chiến báo gửi về kinh đô:

- Phú Yên đã thu hồi. Giặc Nguyễn tử thương ba vạn, hai tướng trận bị bắt chém tại trần. Đông Sơn quân thắng lớn.

Gió thu hiu hắt thổi qua song cửa, lay động mành trúc. Phủ Thái Sư kế bên sông Hương được dựng xa hoa chẳng kém gì chốn Vua ngự.

Trong căn phòng le lói ánh sáng từ chiếc đèn lồng treo cao, Thái sư Bùi Đắc đang ngồi xếp bằng bên án thư, nét mặt u ám.

Trên tay lão là tấu chương hỏa tốc từ tiền tuyến gửi về, đóng dấu đỏ rực của Chưởng Cơ phủ Quân vụ.

Dưới lớp vải niêm phong là từng hàng chữ kể rõ chiến công của Đại Đô Đốc Lê Văn Hưng cùng Phó Đô Đốc Nguyễn Quang Huy đại phá quân Nguyễn tại Phú Yên. Máu giặc loang đỏ bãi Cù Mông, quân binh rợp cờ Đông Sơn, chiếm thành, chém tướng tiên phong của Nguyễn Anh.

Bùi Thái Sư nghiến răng ken két. Lưỡi hắn liếm nhẹ môi dưới, mắt lóe lên tia hiểm độc.

- Thằng họ Lê lại lập công… Thằng chó già ấy cứ sống là còn làm gai trong mắt ta!

___

* Trích từ bài thơ " Lịch Sử Nước Ta" của Chủ Tịch Hồ Chí Minh

Đề xuất Voz: Tán gái Tây trên Meowchat
Quay lại truyện Phượng Hoàng Trung Đô
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

Trả lời

1 tháng trước

Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

1 tháng trước

Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?

Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

1 tháng trước

Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó

Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.

Ẩn danh

Dark

Trả lời

3 tháng trước

Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

cảm ơn ad.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.

Ẩn danh

Dark

3 tháng trước

Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.