Logo
Trang chủ

Chương 28: Khải Hoàn Ca

Đọc to

Kinh Đô Nghệ Tĩnh,

Phượng Hoàng Trung Đô,

Cuối tháng 8 1908

Gió thu thổi nhẹ, mặt trời treo lơ lửng trên cao, từng tia nắng hắt xuống kinh đô Bách Việt. Con đường lớn phía Nam Kinh Đô chợt vang dậy tiếng vó ngựa gấp gáp, bụi đường tung mù mịt. Con tuấn mã đen sẫm mồ hôi, Tín Sứ trên lưng ngựa mặc giáp nhẹ, hắn khoác chiến bào nhuốm bụi đường, bên hông treo đoản kiếm, trên lưng mang cờ lệnh hoả tốc màu đỏ, tay siết chặt ống lệnh vàng khắc dấu Chinh Nam Đại Nguyên Soái. Cách Kinh Đô còn vài dặm đường hắn vừa cho ngựa phi nước đại vừa hô vang:

- Tin thắng trận hai nghìn dặm!!!!

- Tin thắng trận hai nghìn dặm!!!

- Tin thắng trận hai nghìn dặm!!!!

Cửa Nam Thành lập tức mở ra, tiếng chiêng, tiếng trống hiệu báo thắng từ vọng lâu truyền đi khắp kinh thành. Dân chúng hai bên đường ùa ra, chen nhau nhìn người báo tin mà reo hò. Ngựa dừng vó, Tín Sứ đã chạy nhanh lên những bậc thang dài nơi Phượng Hoàng Trung Đô. Mồ hôi ướt đẫm chiến bào, ánh mắt sáng rực, viên tín sứ quỳ một gối trước thềm rồng, dâng cao ống lệnh và hô lớn:

- Khải bẩm Hoàng Thượng! Ngày mười tháng tám, năm đạo quân do Chinh Nam Đại Nguyên Soái Phạm Công Hưng cùng Thái Phó Quang Diệu, Đại Tư Mã Võ Dũng, Đô đốc Bùi Thị, Đô Đốc Bùi Văn Kỷ chỉ huy hợp kích, tiêu diệt gọn liên quân Nguyễn Anh Bá Đa Lộc ở thành Quy Nhơn! Quân địch hơn hai mươi vạn, bị chém giết quá nửa, thu hơn vạn tù binh, vô số súng ống, đại bác, binh khí, thuyền chiến các loại!

-Trong chiến dịch có Đề Đô Đốc Phạm Quang Huy một mình chém tướng địch là Tống Phước Nghĩa ngay trận đầu, qua ải đuổi giết hai mươi lăm tướng địch, dùng Thiết Thai Cung bắn thương Nguyễn Anh.

Cả sân triều sững lặng. Tín Sử thở gấp, tiếp lời:

- Nguyễn Anh bỏ xác con trai cùng quân lính, men theo đường Đông Sơn Thượng Đạo chạy thoát về thành Diên Khánh. Bá Đa Lộc bị thương, thoát thân cùng số ít tàn quân.

Tiếng reo hò vỡ òa từ ngoài cửa đến tận bậc thềm rồng. Các đại thần râu tóc phất phơ miệng không dấu nổi nụ cười. Theo dự tính ban đầu vốn chỉ dùng binh ở Phú Đông ra ứng cứu Đông Sơn Vương. Nào ngờ đại quân đóng ở quanh Kinh Đô vốn truyền ra đi đánh dẹp các thủ lĩnh cát cứ vùng biên phía Bắc bỗng như dưới đất chui lên hợp kích thành Quy Nhơn nơi đất Nam.

Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ cùng Thái Sư Ngô Sở lúc này bước ra giữa điện:

- Chúc mừng Bệ Hạ! Chúc mừng Bệ Hạ!

- Ha ha ha ha ha! Người đâu mau khao thưởng cho Tín Sức một trăm lạng vàng! Ha ha ha!

Hoàng Đế Cảnh Hưng trên ngôi rồng nghiêng mình nhìn xa xăm miệng hắn cười lớn dáng vẽ trông ngông cuồng làm sao. Cười chán hắn nhìn xuống bên dưới:

- May nhờ kế sách nghi binh của Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ khiến Liên Quân Anh Tặc và Bá Đa Lộc bị diệt gần hết. Từ nay trẫm có thể kê cao gối mà ngủ ngon cùng các vị cung phi rồi!!!

Hoàng Đế lập tức ban ra mấy đạo thánh chỉ luận công ban thưởng cho binh tướng tham gia trận đánh này, vị Đề Đô Đốc Huy kia khiến Hoàng Đế lấy làm hài lòng liền ban lệnh:

- Phạm Quang Huy một thân một ngựa chém tướng, phá vây, bắn thương nghịch tặc Nguyễn Anh, làm rạng oai binh Bách Việt ta. Nay đặc phong làm Đại Đô Đốc, Dũng Uy Hầu cho quyền thống lĩnh hai vạn tinh binh hiệu Dũng Uy Quân.

Bá quan văn võ bên dưới lúc này đổ ra nói lời nịnh nọt Hoàng Đế không quên khen ngợi trí dũng của Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ. Không khí khắp cả nước lúc này vui sướng như trẩy hội Xuân.

Cuối tháng 8 năm đó sau đại quân ca khúc khải hoàn trở về, dân chúng đổ ra cổng thành chào đón những vị anh hùng. Trong tiếng reo hò Chinh Nam Đại Nguyên Soái Phạm Công Hưng cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau Thái Phó Quang Diệu, Đô Đốc Bùi Thị, Đại Tư Đồ Võ Dũng ai nấy khí thế ngất trời.

Trong năm vị thống lĩnh của trận đại thắng này chỉ thiếu Đại Đô Đốc Trần Văn Kỷ nhận mật lệnh ở lại làm Tổng Trấn Bình Định thánh chỉ cũng đang trên đường tới.

Vào tới cung điện Hoàng Đế lần lượt luận công ban thưởng cho các tướng lãnh và binh lính tham gia chiến công. Bá quan văn võ hai hàng chắp tay mà chúc tụng. Buổi chầu tan, bá quan văn võ ra ngoài hết lúc này trong điện còn lại Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ, Thái Sư Ngô Sở đứng chầu hai bên. Bốn viên đại tướng vừa thân chinh trở về lúc này lập tức quỳ xuống chắp tay:

- Bẩm Bệ Hạ, lần này xuất chinh dù diệt phần lớn quân Gia Định. Thu hồi được cương thổ từ Phú Yên trở ra. Dù vậy Quân Lệnh Trạng được chúng thần lập ra thề lấy đầu Ánh Tặc không thành mong ngài trị tội.

Đại Tư Đồ Võ Dũng đỏ mặt nói ra những lời này. Hắn là kẻ dũng mãnh, lúc lập quân lệnh trạng vốn là kẻ tích cực nhất. Chẳng thể ngờ thành Quy Nhơn vây kín tới còn ruồi còn khó thoát thế mà Nguyễn Vương vẫn có thể chạy.

- Hừm!

Hoàng Đế Cảnh Hưng lúc này đập tay lên long ỷ, bộ dạng lấy làm tiếc hận mà thở dài. Lúc sau hắn bước xuống đỡ lấy các viên đại tướng đứng lên.

- Lần này để Anh Tặc chạy thoát, Trẫm lấy làm tiếc hận. Tuy thế xét thấy các vị ái khanh có công giết địch, tội chết có thể miễn tội sống khó tha.

Nghe Hoàng Đế nói vậy cả sáu vị trọng thần liền nín thở lắng nghe.

Đặng Gia ngoài mặt làm ra vẻ tiếc nuối còn trong bụng đã cười thầm nhìn mấy vị đại thần đang quỳ gối:

" Haha, ta đã bảo Nguyễn Anh có khí vận quấn thân các người không tin. Kẻ nào kẻ nấy lỗ mũi vênh lên nhìn trời lần này xem như một bài học mà mài bớt kiêu ngạo."

Thế rồi hắn lên tiếng giọng nói không quá lớn mà uy nghiêm:

- Trẫm quyết định để mấy vị mỗi một quãng thời gian phải ghé qua Bách Khoa Học Viện nửa ngày làm phu tử danh dự của các khoa. Sẽ phải chia sẻ kinh nghiệm cho học sinh về cách hành quân đánh trận, cách luyện voi, cách dựng đồn...Những mặt mà các vị ái khanh có kinh nghiệm nhất.

Vốn sau khi sử dụng các thành quả của Bách Khoa Học Viện như bản đồ mới, kính thiên lý...trong trận chiến vừa qua. Mấy lão hồ ly vốn đã muốn qua lại gần gũi Bách Khoa Học Viện. Ngặt một nỗi chưa nghĩ ra cách để bỏ mặt mũi tới thân cận vị La Sơn Phu Tử nổi tiếng khó gần kia.

Nay lại có cái danh Phu Tử Danh Dự khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết. Các vị đại thần liền chắp tay:

- Thần tạ chủ long ân!!!

Bách Khoa Học Viện từ đấy có thêm mấy vị trọng thần chống lưng. Những chính sách mới trong tương lai từ Bách Khoa Học Viện ban ra như Việt Ngữ Quốc Âm chắc chắn sẽ gặp sự phản đối quyết liệt của đán hủ nho, hiện tại liền có thêm mấy kẻ bị buộc chung lên thuyền. Các vị đại thần lúc này nào biết đã bị vị Hoàng Đế đang tủm tỉm cười trên ngai vàng bán đi lúc nào chẳng hay.

Sau đại chiến tại Quy Nhơn, Đại Đô Đốc Trần Văn Kỷ được phong làm Tổng Trấn Quy Nhơn. Dưới trướng lại có thêm vị Dũng Uy Hầu Phạm Quang Huy giúp sức. Toàn bộ đất phong quân đội của Đông Sơn Vương liền chính thức thu về dưới Vương Triều Bách Việt.

Hoàng Đế Cảnh Hưng tổ chức tang lễ cho vị Thái Đức Hoàng Đế Hồ Nhạc rất long trọng.

Trước bá quan văn võ Hoàng Đế Cảnh Hưng mặc áo bào đen, giọng tiếc thương:

- Thái Đức Hoàng Đế là bậc khai cơ dựng nghiệp, mở cõi Đông Sơn. Nay truyền làm quốc tang ba ngày, an táng nơi sơn thủy hữu tình, để thiên thu lưu danh!

Lễ truy tôn Hồ Nhạc được ban thuỵ hiệu là Khởi Tổ Văn Hoàng Đế. Ghi nhận công lao mở đầu cơ nghiệp cùng Thái Tổ Vũ Hoàng Đế Hồ Huệ. Các lộ binh mã, dân chúng thương nhớ Thái Đức Hoàng Đế Hồ Nhạc vốn có dị tâm từ đó cũng một lòng hướng về Triều Đình.

Còn về phía Nguyễn Vương sau khi trốn thoát khỏi Quy Nhơn. Hắn hội quân cùng Bá Đa Lộc chạy về Thành Diên Khánh. Bá Đa Lộc có viên đô đốc dưới trướng rất giỏi việc xây thành thấy thế đất Diên Khánh thích hợp liền trình lên Nguyễn Vương. Có hắn là tổng chỉ huy cùng bọn quan quân dưới quyền Nguyễn Vương bắt một loạt dân phu ý định dựng ngày đêm xây một toàn thành lớn.

Kể từ thời điểm đấy hai bên bước vào giai đoạn tích luỹ binh lực. Nguyễn Vương có cho thêm mười lá gan hắn cũng chẳng giám nghĩ tới việc Bắc Tiến. Còn Hoàng Đế Cảnh Hưng chẳng hiểu vì sao chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, hễ có đại thần nào trình lên việc nhân lúc Gia Định vừa thua to tấn công chiếm lấy phương Nam hắn đều gạt đi khiến các vị văn quan đấm ngực dậm chân mà tức giận. Hoàng Đế Cảnh Thịnh cũng từ ấy khiến bá quan văn võ lẫn dân chúng nghiêng hết về anh trai hắn là Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ. Thậm chí có kẻ lớn gan còn nói nếu Quốc Công Quang Thuỳ muốn ngồi lên ngai chỉ cần hiệu lệnh cả nước cũng nghe theo.

Mặc kệ mấy lời chửi bới nơi chốn trà lâu, Hoàng Đế lúc này lại tiếp tục đóng cửa cung để "gặp vị tiên hiền chỉ dạy hắn trong mộng". Cung Nữ Lưu Ly cùng Hoàng Cung Phi đành bỏ lại công việc ở Bách Khoa Học Viện giao cho người khác, ở lại cung chăm lo cho hắn.

Trong những năm qua Đặng Gia nhận ra một điều rằng con dân Bách Việt từ ngàn xưa đều rất thông minh. Trước đây hắn cứ ôm hết mọi thứ, một mình vắt óc suy nghĩ với tầm hiểu biết giới hạn của bản thân không ít lần đi vào ngõ cụt. Về sau hắn nhận ra chỉ cần có người dẫn dắt đúng hướng, đưa ra ý tưởng ban đầu còn lại giao cho các kỳ nhân dị sĩ bên dưới làm kết quả lại như ý. Thậm chí nhiều điểm các vị cao nhân thời đại này có kiến giải đặc biệt hơn thời hiện đại.

Ví như Đặng Gia ban đầu muốn xây dựng một mạng lưới gián điệp tựa như Thiên Cơ Các của Trung hay Shinobi của Hàn. Hắn liền gọi Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn lên mà bàn. Từ đó khắp chốn quán trà tửu lâu đông đúc nhất đều có người của triều đình. Hễ có tin tức gì cần tung ra nửa ngày sau cả thành đều biết. Các mật vụ còn đặt vào gia đình thiếp thất của các quan lại bên dưới, ngay cả phe Nguyễn Anh, Xiêm, Nhà Thanh và các nước lân bang đều bắt đầu hình thành mạng lưới.

Một ngày nọ trong tẩm cung nơi Phượng Hoàng Trung Đô, trong căn phòng lúc này cảnh hương diễm của Hoàng Đế và hai vị hồng nhan. Tầm giờ Sửu, khi Hoàng Cung Phi và Lưu Ly đã say giấc sau một phen đại chiến. Đặng Gia nằm vắt tay lên trán ngẫm nghĩ về một loại vũ khí có hoả lực mạnh, cấu tạo đơn giản dễ dàng sử dụng, lại có thể tác chiến trong mọi điều kiện khắc nghiệt để có thể trang bị số lượng lớn cho quân đội.

- Là AK47!

Vị Hoàng Đế reo lên, ở thời đại này đã có súng hoả mai thế nên theo lý thuyết nếu phát triển lên hẳn sẽ thành công. Hoàng Đế hớn hở nghĩ tới viễn cảnh cả đại quân mấy chục ngàn người cầm AK bắn điểm xạ mà bật cười trong đêm:

- Ha ha ha! Thiên mệnh cho má gì dưới AK47 chúng sinh bình đẳng!!! Ha ha ha!

Lưu Ly cùng Hoàng Cung Phi trên thân khoác mỗi lớp áo mỏng manh giật mình tỉnh giấc thấy cảnh Hoàng Đế Bệ Hạ nói cười một mình liền thốt lên:

- Bệ Hạ! Bệ Hạ! Ngài làm sao thế đừng doạ thần thiếp!

- Mau gọi Thái Ý!!!

Cả hai mỹ nhân cứ ngỡ là Bệ Hạ trúng tà liền ôm lấy hắn mà hỏi han.

- Haha! Ta không có sao. Khụ khụ! Nãy ta mộng du! Hai nàng ngủ đi.

Đặng Gia đỏ mặt tía tai dỗ dành hai vị cung phi đi ngủ xong hắn nằm thao thức tới tận sáng.

Trời còn chưa sáng rõ, sương sớm đọng trên chiếc lá xanh non. Thời tiết Kinh Đô Nghệ Tĩnh chớm thu có phần se lạnh. Hoàng Đế Cảnh Hưng không nhịn nổi nữa đành len lén thức dậy mặc áo khoác đi tới xướng súng. 

Đề xuất Voz: Review lại " Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó "
Quay lại truyện Phượng Hoàng Trung Đô
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

Trả lời

1 tháng trước

Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

1 tháng trước

Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?

Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

1 tháng trước

Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó

Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.

Ẩn danh

Dark

Trả lời

3 tháng trước

Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

cảm ơn ad.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.

Ẩn danh

Dark

3 tháng trước

Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.