Ông bà nội nó cùng hàng xóm chạy sang. Cô N thì vẫn đang gào thét mò xung quanh ao. Bốn năm người nữa cũng nhảy xuống, nhưng vẫn không thấy nó đâu. Mười phút trôi qua từ lúc cô N phát hiện thằng P mất tích, vẫn chưa tìm thấy. Chú Đ biết chuyện, chạy ngay về, nhảy luôn xuống ao. Rồi chú đi một mạch ra cái gốc dừa bên mé ao, bế thằng P lên. Cô nhìn con rồi ngất ngay tại chỗ. Thằng P chết đuối trong cái tư thế ngồi ôm gối, nó ngồi lọt thỏm trong gốc cây dừa, mắt mở trừng trừng, hai tay quắp chặt lấy gối, quả bóng đỏ được kẹp trong bụng. Lạ nhất là quả bóng ấy bị dìm xuống nước mà không nổi lên. Không ai hiểu sao nó lại chết ngồi trong gốc cây như vậy.
Lo xong chuyện cho thằng P, ai cũng thắc mắc sao chú Đ lại biết chỗ thằng P chết đuối. Chú bảo: "Không hiểu sao lúc đó chân lại bước ra đấy." Vả lại, chú ngập ngừng nhìn bố mẹ chú: "Ngày xưa bố mẹ chôn em ở gốc cây cạnh ao nhà mình đúng không?".
Thằng P chết đi, người buồn nhất là cô, cô ốm cả tháng trời. Mọi người trách bà trông cháu sao lại để xảy ra cơ sự vậy. Bà nói, vừa mới phút trước còn trông thấy hai đứa, không ngờ quay vào nhà đã thành ra thế rồi. Nhưng mà bà cũng buồn. Hết chuyện con L chết đuối ở ao, thêm chuyện cô H, giờ đến thằng P, bà bàn với ông cho lấp cái ao đi nhưng ông không đồng ý, vì ông biết chuyện nhà mình còn liên quan đến cái ao này. Ông bà nội thằng P cứ tin rằng chú nó lộn về thành cháu rồi bắt cháu đi. Cô N nghe thì tức lắm, sau đó một năm thì cô chú chuyển hẳn ra ngoài sống. Bây giờ cô chú đã sinh được hai đứa, một gái, một trai, nhưng chuyện về thằng P cô chưa bao giờ quên.