Em nghĩ chắc nó ốm mà lại cố đi xa nữa thì mệt, ngủ cũng là chuyện bình thường nên không để ý lắm .
Đến đêm, em vẫn ngủ ở phòng khách nhà nó, thì thấy nó dậy.
Em lại nghĩ chắc ngủ từ tối không ăn gì thì đói đây nên cũng dậy nấu cháo cho nó.
Nó ngồi ngoan ngoãn xúc cháo ăn y như hôm trước, nhưng lần này vừa nuốt được vài thìa thì nó nôn, ói ra cả mật xanh mật vàng.
Em phát hoảng.
Em gì có biết nó bị làm sao đâu, thấy như thế là sợ cuống cả lên rồi.
Em định gọi hàng xóm vào “chẩn bệnh” thì nó xua tay bảo lấy nước cho nó súc miệng.
Rồi nó xỉu luôn.
Da nó tái nhợt, còn mặt em chắc là xanh lét như tàu lá chuối.
Em cõng nó vào trạm y tế. :embarrassed:
Tưởng làm sao hóa ra chỉ là tụt huyết áp.
Thế mà lúc ý em còn sợ nó lăn ra chết nữa cơ .
Lúc ý em thấy nó nhăn nhó mệt mỏi thì tự nhiên em cũng buồn buồn, nhói nhói, nhưng em nghĩ đấy là tình cảm đồng loại giữa người với người, vì bạn bè em mà làm sao thì em cũng thương thôi.
Em đã yêu bao giờ đâu mà biết cảm giác đấy là yêu. :pudency:
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh