7h sáng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ em nhắn tin cho thằng Huy kêu nó điểm danh cho buổi học rồi vác cái balo chạy xuống nhà gặp bố mẹ đang ngồi ăn sáng. Em la to.
"Con đi học đây ạ?"
"Vào ăn sáng cái đã con" - Tiếng mẹ giục.
"Thôi mẹ! Con hẹn với bạn tí nữa ăn rồi."
Thế là xong. Mở cổng vác chiếc AB chạy sang thẳng nhà chị của Linh đã thấy cô ấy đeo một cái túi đang loay hoay khóa cổng lại.
"Xong chưa em?"
"Xong rồi. Đi thôi."
Linh hôm nay đi một đôi giày màu trắng và mặc một chiếc váy dài tới đùi khoe đôi trần trần trắng muốt. Tóc được cô ấy búi cao trông rất năng động nhưng có một điều làm em hơi phật lòng.
"Trời lạnh, em mặc vậy ốm thì sao?"
"Nhưng đẹp mà, anh thấy có đẹp không?" - Linh xoay người cho em ngắm.
"Đẹp. Nhưng mà dễ bị ốm lắm đấy."
"Không sao đâu."
"Hâm."
Em cốc nhẹ vào đầu cô ấy rồi dựng chông chấn xe xuống cởi chiếc áo khoác ngoài và quàng qua cho Linh. Cô ấy chỉ đứng nhìn em rồi cười híp mắt. Miệng lẩm bẩm cái gì đó em không nghe rõ.
"Em nói cái gì thế?"
"Em biết anh chắc chắn sẽ làm vậy mà?"
"Làm gì?"
"Cởi áo cho em mặc" - Vẫn cười tủm tỉm.
"Cô cũng hay lắm. Trả áo lại đây" - Lườm lườm.
"Không trả!! Lỡ em ôm thì sao" - Miệng chu chu nhìn chỉ muốn một phát.
"Nhưng mà anh mặc vậy có lạnh không?"
"Không! Anh còn cái áo khoác nữa trong cốp. Lần sau trời lạnh thì mặc ấm một chút nhé. Mặc phong phanh như thế dễ bị cảm lạnh lắm. Ốm ra đó rồi khổ."
"Dạ vâng! Em biết rồi ông già" - Cười toe toét.
Chuyện của Đặng
Trả lời4 tháng trước
Truyện này hay quá. Mình cũng có một cô bạn thân như thế nên đọc thực sự thấy đồng cảm. Tình cảm nó thực sự kỳ diệu, có thể hàn gắn hai con người xa lạ trở thành xem nhau hơn cả bản thân. Và gia đình, người thân của hoj trở nên thân thiết như của mình. Rồi sau đó tới một ngày cũng đang là tất cả trở về xa lạ..