Chương 100
- Em cứ làm chi em muốn đi. Cứ nghe điện thoại, cứ nhắn tin, cứ blah blah blah blah đi. Anh không ý kiến gì nữa đâu.
- Hôm nay anh sao thế?
- Nãy giờ anh nói chuyện nghiêm túc mà em tưởng anh đùa à? Anh ghen mà em thích à? Thế em thích đi. Anh đang ghen đó.
- Hix. Không thích nữa.
- Yêu em mà anh không thế à? Không thế sao được khi họ cứ nhắn tin với gọi điện thoại như thế? Chỉ có khi anh không yêu thì anh mới không ý kiến gì thôi.
- Thế em mới thích thấy anh ghen. Anh không có khi nào ghen chứ sao nữa.
- Thế thì em cứ thoải mái đi. Rồi em thấy anh ghen. À không! Em không thấy luôn.
- Em có làm gì đâu. Nãy giờ thấy anh nói em sợ. Nghĩ lại mới thấy anh ghen. (Con gấu của em nó hồn nhiên thấy sợ luôn.)
Đang nói vậy "Nó" out luôn. Lúc này, tâm trạng của em chẳng thể kiềm chế được. Có lẽ là em nặng lời với "Nó" nhưng tại sao "Nó" lại chẳng hiểu em? Cứ như thể troll em thế. "Nó" cứ như thế out thẳng mặt. Sau hỏi lại thì mới biết là "Nó" giận lại em. Cũng chả hiểu thế nào nữa. Người đang giận là em mà.
Cái cảm xúc đó sinh ra từ đâu? Sinh ra từ tình yêu rất lớn em dành cho "Nó". Sinh ra từ nỗi lo sợ mất "Nó" trong lòng em mỗi khi em nghĩ đến chuyện đó. Yêu "Nó", tin tưởng "Nó" là một chuyện nhưng không vì thế mà không sợ hãi, nghênh ngang bất chấp trước tất cả mọi chuyện diễn ra được. Cuộc sống mà, có những thứ xảy ra mà con người ta chẳng thể nào hiểu được là thế quái nào mà nó lại xảy ra cả. Em chỉ mong là "Nó" hiểu cho tâm trạng này của em…
Đề xuất Voz: Cỗ Giỗ