Logo
Trang chủ

Chương 99

Đọc to

"Nó" của em, một cô bé ngây thơ, có lẽ "Nó" cứ nghĩ chẳng có gì to tát cả. Nhưng em ở trong này lo lắm, sợ lắm. Vì em yêu "Nó" lắm… Cứ mỗi lần mà "Nó" nhắc đến chuyện thằng kia nhắn tin hay gọi điện thoại là em lại rơi vào tâm trạng buồn, nhiệt độ trong người tăng lên vùn vụt. Những lúc đó, em phải tự kiềm chế bản thân lại, không thì em lại nói những lời điên rồ với "Nó" khiến cho cả "Nó" và em tổn thương. Cũng may là theo dòng thời gian em cũng học được cách kiềm chế bản thân, nhiều khi trong lòng như lửa đốt nhưng ngoài mặt thì cứ cười như đười ươi. Và đó cũng là lý do "Nó" luôn nói:

- Em không thấy anh ghen bao giờ. Anh không biết ghen.

Cái đêm hôm đó cũng chẳng có chuyện gì nếu như "Nó" không nói câu đó lần nữa. Đang lúc "cao trào", "Nó" buông ngay câu đó. Thế là em:

- Em thích anh ghen lắm à?
- Thích. Hì. Giờ mới nghĩ lại, nãy giờ em sợ.
- Thế thích đi. Không nói chuyện nữa.
- Không. Cứ nói chuyện.
- Nhiều khi anh ức chế lắm, nhưng anh không muốn nói thôi. Anh giờ đang khó chịu lắm. Không hiểu được luôn. Tuy là anh khó chịu lắm nhưng anh tôn trọng tự do của em. Anh ghen mà em không sợ à? Thế thôi. Khỏi ghen mất công.
- :'(

Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!
BÌNH LUẬN